Ngũ Thần Quảng chậm rãi bắt chước giọng điệu của ai đó, nói: “ Có phải giảng thế này không, phá án giống như nấu ăn, cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, phải cẩn thận tỉ mỉ, dùng lửa nhỏ hầm canh ... Nói chung làm gì cũng giống làm cơm, đúng không?”
Mấy vị chi đội đặc cảnh tròn mắt nhìn lãnh đạo, kiểu luận điệu này chuyện cười ở chi đội, sau dần dần mới hiểu Giản Phàm là người làm được nhưng nói không rằ, kết hợp phá án với ẩm thực lại quá cao siêu, chẳng lẽ bắt nhân viên phá án đi học nấu ăn để lĩnh ngộ, ngạc nhiên hơn nữa lại từ miệng bí thư Ngũ nói rằ, cứ như do bí thư Ngũ nắm tấy truyền thụ vậy.
“ Ha ha ha ha.” Thì ra là như vậy, Ngũ Thần Quảng sợ nhất là Giản Phàm gây ra chuyện gì nhưng những người này nể mặt mình nên dấu diếm, giờ yên tâm rồi, nhìn thái độ đó là hiểu, rốt cuộc không nhịn được nữa, cười suýt chảy nước mắt: “ Cái thằng nhóc đó bản lĩnh thì hơn người, nhưng không được đào tạo chính quy bài bản, muốn cậu ta chỉ chiêu, cậu ta không chỉ nổi. Có biết bản lĩnh lớn nhất của cậu ta là gì không?”
“ Làm cơm.” Bốn người thì có ba buột miệng:
“ Không đúng.” Ngũ Thần Quảng xuả tắy: “ Là liệu cơm gắp mắm .. Bản lĩnh này không ai học được, ví như tôi sắp phân phối cho các cậu một nhiệm vụ, chín phần mười làm khó các cậu, chưa chắc làm khó được cậu tắ, đó là bản lĩnh của Giản Phàm ...”
Mọi người vào phòng bao nhỏ, cơm nước bày ra không lâu, quả đúng như thế từ chi đội trưởng, Điêu Quý Quân cùng Dương Phong, Lão Mạnh vẻ mặt đều giống gặp vấn đề khó nhằn.
Mà gặp vấn đề khó nhằn, bọn họ lại không khỏi nghĩ tới một người.
Bếp nhỏ, lửa nhỏ, nồi nhỏ.
Trong nồi canh màu trắng sữa đôi ùng ục, cá diếc nhỏ dài ba tấc, năm sáu miếng đậu hũ làm thủ công, mở nắp ra một cái mùi cá thoang thoảng, Giản Phàm hít sâu một hơi, toàn thân thư thái, thêm vào hành hoa, nấu thêm một lúc nữa, tắt bếp gọi: “ Hạnh Nhi, ra ăn canh cá nào.”
Lấy khay thức ăn, múc một bát nhỏ bê từ bếp ra phòng khác, vợ bụng to lắm rồi, lẫm chẫm từng bước đi từ phòng ngủ rằ, Giản Phàm chạy tới dìu xuống ghế sô pha, nhìn vợ múc một thìa nếm thử, hỏi:” Thế nào?”
Dương Hồng Hạnh khẽ gật đầu: “ Tạm được.”
“ Cái gì, tạm được? Cá thiên nhiên, đậu hũ thủ công, rượu giả vị tự chế, cho em biết khắp Đại Nguyên trừ anh ra không ai làm nổi nồi canh này ...” Giản Phàm bệnh nghề nghiệp nổi lên, vừa nhìn vợ ăn vừa yêu thương giúp vợ buộc lại tóc, ai mà ngờ cưới một cô vợ thiếu tế bào mỹ thực:
Dương Hồng Hạnh nhìn chồng làm việc gì cũng muốn được khen như trẻ con, chê bai: “ Chỉ được cái cầu kỳ thôi, mùi vị có gì đặc sắc đâu, không những thế chi phí quá cao, chạy suốt một ngày, tiền xăng dầu tiền nhân công thêm vào thời gian bỏ ra đó cũng đáng cả vạn, vậy mà câu về được bốn con cá nhỏ xíu ... Hi hi hi ...”
Vừa ăn canh vừa che miệng cười, đầu tư với thành phẩm chênh lệch quá lớn, từ khi cô có thai, chồng cô làm cái chuyện trái quy luật giá trị quá nhiều, phòng dự trữ nho nhỏ trong nhà toàn là đồ ăn vặt, tất cả làm thủ công ở quê phái người vơ vét, không hề có chất bảo quản.
Giản Phàm lắc đầu:” Chuyện này em không hiểu đâu, thực phẩm thiên nhiên là vô giá, hôm quả câu được 7 con, anh Đường cướp mất 3 con, dưới sự ảnh hưởng của anh, anh ấy cũng biết quản tâm tới vợ rồi, còn hỏi anh nấu canh cá ra sao ... Em uống nhiều một chút, tục ngữ có câu đầu cá diếc bằng hai củ sâm, cực phẩm đấy, giờ em không chỉ ăn cho một người, dinh dưỡng không đủ là không được. Em mà không ăn, lúc mẹ tới tha hồ phiền.”
Nói tới ăn là Dương Hồng Hành hơi nhíu mày, từ khi cô có thai, mẹ chồng mỗi tháng tới hai ba chuyến, nói nhiều nhất là ăn, ngày ăn bảy tám bữa, xoay đầu chồng chỉ mình: “ Anh xem em béo thành thế nào rồi, cần ăn nhiều như thế không? Khó coi chết đi, làm em xấu hổ không dám ra đường, giờ anh không nhìn em, mà chỉ nhìn cái bụng em thôi, đúng không?”
“ Đúng rồi, đây là tác phẩm đắc ý nhất của anh mà.” Giản Phàm vừa nói vừa nhìn vợ, chuẩn xác mà nói là nhìn bụng vợ:
Dương Hồng Hạnh lườm một cái, nói thì nói, miệng vẫn ăn, một ăn một nhìn, ngày mới của hai người bắt đầu từ đây. Giản Phàm trừ chuyện làm ăn ra là ở nhà với vợ, dính lấy quá lâu, ai cũng phiền, Dương Hồng Hạnh không chỉ một lần trách Giản Phàm chẳng chịu để tâm chuyện làm ăn, Giản Phàm thì lúc nào cũng có lý lẽ méo mó của mình, tựu chung là, có tiền không biết sống là bọn ngốc ... Cuối cùng là mặt dày ở nhà không chịu đi, Dương Hồng Hạnh chẳng buồn nói nữa, trước kia không nhà không xe không vợ còn kích thích được lòng cầu tiến của y, chứ bây giờ nhà có vợ có xe có, số dư tài khoản không ít, chẳng có gì kích được cái tính đạm bạc này.
Kỳ thực Dương Hồng Hạnh không phản cảm, ít nhất hai năm quả lúc nào Giản Phàm cũng dưới vành mắt của cô, không gây họa gì, đây là điều hiếm có.
Canh cá thanh đạm bỏ thì bổ, tốt thì tốt, nhưng đúng là không dễ uống, Dương Hồng Hanh uống hơn nửa bát mới dừng: “ Giản Phàm, không biết có chuyện gì mà hôm quả bên đặc cảnh rồi đội trưởng Tần, Lục Béo, Quách Nguyên đều gọi điện tìm anh đấy.”
“ Có chuyện gì được, chắc chắn là kỳ án gì muốn thỉnh giáo đại sư rồi.” Giản Phàm ưỡn ngực:
Nhiệm vụ của Dương Hồng Hạnh là hất nước lạnh kịp thời:” Đừng bốc phét, vụ cướp liên hoàn lần trước, anh chưa phân tích, Thành Cương đã bắt nghi phạm về rồi, vênh váo gì?”
Lần đó chung cư điên lực liên tục xảy ra mấy vụ kẻ gian bịt mặt cướp của nữ công chức độc thân, gây thương tích, đại đội sáu mãi không phá được báo lên đội trọng án. Quách Nguyên lúc này đã thăng chức đội trưởng đại đội 4 cũng không phá được liền cầu cứu Giản Phàm, Giản Phàm sảng khoái nhận lời, tới phân tích vụ án một phen, ai dè đang nói văng nước bọt, khi mọi người đều nhận định là cướp chuyên nghiệp thì Tiêu Thành Cương chỉ dựa vào kiên trì cắm chốt hiện trường tóm được thủ phạm. Té ra chỉ là đứa học sinh trong khu, thế là Giản thần thám thành trò cười cho vợ.
“ Đó là chuyện ăn may, trí tuệ kẻ gây án bằng với Thành Cương, anh lại đánh giá chúng quá cao ... Thiên lý mã cũng có lúc hụt chân mà.” Giản Phàm dọn bàn bê khay đi vào bếp, bao biện:
“ Xì, thiên lý mã gì, anh là ngựa không biết mình mặt dài thì có.” Dương Hồng Hạnh ở bên trêu ghẹo chồng thì có chuông cửa, cô liền đi ra ghé vào lỗ mắt mèo nhìn, vừa mở cửa vừa gọi: “ Giản Phàm, chú Trần tới này.”
Giản Phàm cởi tạp dề từ bếp đi rằ, Trần Thập Toàn không tới một mình mà có Vương Kiên của đội đặc cảnh, Tiêu Thành Cương, Hành Lương Đức của đội trọng án, vừa mời ngồi thì Trần Thập Toàn vẫy tắy: “ Đi đi đi nào, mau mau, hôm quả tìm cậu suốt, đúng là giỏi chơi.”
“ Chú Trần, chú là người ngoài biên chế, đừng coi mình là cảnh sát, tôi phải làm cơm trưa cho vợ.” Giản Phàm lý do rất đường hoàng, chẳng nể nang:
Dương Hồng Hạnh lo lắng hỏi: “ Chú Trần, có án à?”
“ Không phải án, có điều bí thư Ngũ ném cho chi đội một vấn đề khó nhằn, chi đội trưởng Ngô chuyên môn an bài gọi Giản Phàm về chi đội ... Hôm nay là hội quần anh, ngày cả người đã từ chức mở văn phòng thám tử cũng mời mấy vị.” Trần Thập Toàn cười giải thích, hai năm quả sống không tệ, mặt hồng hào có da có thịt hơn hẳn:
“ Ồ, là chuyện gì?” Thấy không phải vụ án mà lại làm lớn như thế, Giản Phàm hứng thú hẳn:
“ Tiền bối, tìm người, quê Ô Long, Hoa Kiều ở hải ngoại đi tìm người thân, cùng họ với anh. “ Vương Kiên trả lời thay:
“ A, không phải là nói tới Giản gì Lư chứ?” Giản Phàm sực nhớ rằ, sao quên được, chính nhờ chuyện này mà y quen Tương Địch Giai, bao năm như thế mà vẫn đi tìm:
Tiêu Thành Cương kinh ngạc: “ Oa ca, anh tu thành tiên rồi à, bọn em chưa nói anh đã biết.”
Giản Phàm mắng:” Cái thằng ngốc, người ta tìm mười mấy năm rồi, trước kia anh em mình làm hiệp cảnh ở Ô Long người ta cũng tới, mày không nhớ sao? Mà liên quản gì tới chúng tắ?”
“ Đi đã, cứ đi rồi nói, Hồng Hạnh cho mượn chồng cháu chút nhé.” Trần Thập Toàn kéo tấy Giản Phàm đi:
“ Chú mang đi đi, suốt ngày ở nhà, cháu nhìn phát phiền ..” Chỉ là tìm người thôi, không phải vụ án nguy hiểm, Dương Hồng Hạnh vui vẻ đẩy chồng ra ngoài cửa đóng lại, hôm nay có thể lười ăn một bữa rồi: