Khi Giản Phàm tới chi đội đặc cảnh thì hội nghị đã tiến hành hơn một tiếng, kỳ thực mới đầu không ai nhớ tới y, chi đội trưởng Ngô không ngờ tuy chẳng phải chuyện công mà cuộc họp này lại có cấp bậc không thấp. Cục trưởng Cái, bí thư Ngũ chủ trì, còn có đội trị an, đội trọng án, ngày cả tinh anh của ban CCIC thành phố cũng phái tới, xem ra chuyến này phải làm ra hai năm rõ mười.
Chi đội trưởng Ngô tức thì cảm thấy áp lực như đi thi nộp giấy trắng rồi, len lén an bài Điêu Quý Quân gọi Giản Phàm, Điêu Quý Quân phái Vương Kiên, Trần Thập Toàn, vừa vặn Tần Cao Phong cũng phái Tiêu Thành Cương, Hành Lương Đức đi, thế' là tụ lại một chỗ.
Quy cách hội trường cũng không thấp, hai mặt tường toàn cờ gấm bằng khen, người tham dự hội đã ngồi kín bàn bầu dục, toàn bộ cảnh sát đồng phục nghiêm chỉnh. Trừ hai vị chủ tọa để trống, phía dưới có Lục Béo, chính ủy của chi đội hình cảnh, chi đội trưởng và chính ủy của chi đội đặc cảnh, thêm mấy vị mặc vest, Vương Kiên giới thiếu là thám tự tham giả tình người, đều từng là người đội, ai nấy vẫy tấy mỉm cười với Giản Phàm, toàn người quen cả.
Đợi 9 giờ 15 thì chính chủ mới tới, Ngũ Thần Quảng và Cái Thiên Minh thêm vào vị chủ tịch Trần to béo vô cùng, xuất hiện ở phòng hội nghị, sau một tràng vỗ tấy phân chia vị trí theo thứ tự ngồi xuống.
Cục trưởng Cái không dông dài lên tiếng một cái là đi vào chủ đề: “ Các đồng chí vất vả rồi, có điều hôm nay không phải công vụ, mọi người không cần phải câu nệ, chuyện gì thì ai cũng đã biết, tìm thế nào, ai đi tìm chúng ta ngồi xuống thảo luận, giờ mời chủ tịch Trần của hội liên hiệp Hoa kiều giới thiệu tình hình cho mọi người.”
Vị chủ tịch Trần này ngoại hình quá đặc trưng, Giản Phàm nhìn một cái là nhận rằ, nghe nói tìm từ thập niên 90 tới giờ, tìm quả cả thế kỷ 21, tiếc là người tên Giản Nhị Lư như chưa từng tồn tại trên đời, chẳng có tin tức nào.
Nói đi nói lại chung quy là thời đại và thời gian đổi dời, không tìm được, nghe thôi đã thấy khó.
Cục trưởng Cái nói từ tầm cao chính trị, nói tới tầm quản trọng của kiến thiết kinh tế, rồi là tính khẩn yếu của làm việc gì dân, còn cả tỉnh thành đoàn kết, chẳng có cái gì thực tế.
Ngũ Thần Quảng trực tiếp điểm danh người đứng đầu các đội đề xuất giải pháp. Lục Kiên Định nói là tới Tảo Thụ Câu tìm kiếm người sinh sống xung quảnh tìm manh mối, lần theo manh mối tìm biện pháp, nói lại chỉ cần tìm ra manh mối chuẩn xác thì không khó tìm ra người. Chủ tịch Trần nghe thế nhíu mày rõ ràng, bên tổng đội trị an đề xuất tiền hành điều tra người phù hợp độ tuổi, diện mạo đặc trưng, truy tới cùng, thiếu chút nữa buột miệng nói ra từ "nghi phạm" làm cả phòng cười rộ lên.
Vị chủ nhiệm mới của ban CCIC có chút khoe khoang với lãnh đạo, dựa vào kho tin tức, mở rộng phạm vi tìm kiếm toàn tỉnh, thậm chí tỉnh bên, phàm người họ "Giản", tên có chữ "Lư", tuổi tác phù hợp là điều tra từng người. Tới đội trọng án, Tần Cao Phong chỉ nói ngắn gọn "treo thưởng", dù sao người ta lắm tiền. Giản Phàm chú ý chủ tịch Trần lắc đầu, vậy là cách này cũng làm rồi.
Mỗi lần phát biểu đều được Ngũ Thần Quảng khen ngợi một phen, làm ai nấy hớn hở, khiến Giản Phàm ngạc nhiên, Ngũ Mặt Đen giờ sao hiền hòa như thế, tới lượt chi đội trưởng Ngô, vì Giản Phàm tới muộn, chưa kịp thảo luận, ông ta không thiếu cách đối phó:” Tôi thấy biện pháp mọi người đều tốt, tôi sẽ toàn lực phối hợp.”
Tiếng cười ầm ĩ, nghe là biết muốn thoái thác rồi, song đây là hội nghị phi chính thức, không ai trách, sau đó tới một vị giới thiệu là trợ lý tư nhân của Giản Hoài Ngọc, tên Lôi Hàm Dương. Người này rất khách khí, cảm tạ một tràng, sau đó thổi phòng tâng bốc một hồi, ám thị Giản giả chịu toàn bộ chi phí phá án, thế là cả đám cảnh sát vỗ tấy rào rào.
Đối với người này, Giản Phàm chú ý hơn, tuổi trên 30, toàn thân hàng hiệu, nhìn cảm giác rất "thời thượng", ăn nói kín kẽ, loại này làm trung gian giao dịch quyền tiền là nhân tuyển hàng đầu, nhìn đi nhìn lại không hiểu làm sao mà một nụ cười gian leo lên môi Giản Phàm
Thảo luận vẫn tiếp tục, Giản Phàm liếc mặt nhìn quảnh, vị của tổng đội trị an vỗ bàn khí thế nói cảnh sát hiệp cảnh mấy vạn, phát động lực lượng trị an, không manh mối cũng tìm rằ, xem ra mấy vị này chả hiểu quái gì tình hình nông thôn.
Đang suy nghĩ thiên mã hành không, cười gian như trộm, đột nhiên cục trưởng Cái vỗ bàn bảo mọi người yên tĩnh, trực tiếp chỉ tắy:” Đồng chí ngồi ở góc tên Giản Phàm phải không, năm xưa vang danh vuả kỳ án, nghe nói giờ là nhân viên ngoại biên do đội đặc cảnh thuê, nói đi nói lại là người mình, hôm nay không phải trường hợp chính thức, không cần khách khí, nói vài câu đi, mọi người vỗ tắy.”
Tiếng vỗ tấy nhiệt liệt, trợ lý Lôi không hiểu liền ghé tai hỏi người bên cạnh rồi có vẻ choàng tỉnh, nhìn thêm vài cái, đánh giá sơ bộ, mặt có xẹo lớn mà không cảm giác xấu xí, có sức hút.
Tự nhiên bị điểm danh Giản Phàm đứng dậy tươi cười nhìn đồng nghiệp:” Tôi không có gì để nói, đây không phải vụ án, nhưng còn khó hơn án.”
“ Đúng thế, có khó mới tìm tới công an chúng tắ, có khó mọi người mời cùng nhau nghĩ cách, nói ra xí nghiệp Giản thị cống hiến cho toàn tỉnh không ít, chuyện này thể hiện tôn chỉ công an làm việc vì dân mà.” Cục trưởng Cái quen mồm tuyên truyền, nhìn vị kỳ nhân trong truyền thuyết:” Cậu cũng là người Ô Long, vừa rồi phương án mọi người đề xuất, thấy biện pháp nào khả thi nhất?”
“ Khả thi à? Ha ha, chẳng cái nào khả thi.” Giản Phàm vừa nói một câu liền bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, cả Ngũ Thần Quảng cũng không vui, thằng bé này sao tới giờ vẫn lỗ mãng như thế, Giản Phàm thản nhiên nhiên nói: “ Không phải tôi hất nước lạnh mọi người, mà vì ý kiến của mọi người sơ hở quá nhiều, để tôi nói một loại tình huống để mọi người suy nghĩ nhé. Giản Liệt Sơn vào thành học nghề là do bất đặc dĩ, trong nhà chỉ con cô nhi quả mẫu, bà nội tôi nói thời đó mang con mang cái chạy nạn đói ăn xin nhiều lắm, nếu hai người họ chết đói trên đường, hoặc tìm người tái giá đổi tên, hoặc chuyển đi thì sao?”
Ngũ Thần Quảng phất tắy:” Nói tiếp xem, tình huống này nhắc nhở rất đúng, nên cân nhắc vào.”
“ Còn nữa, nên điều tra cả người chết, dưới suối vàng không có già trẻ, thời buổi này hai mấy còn có thể chết mà, nói gì tới ông già bảy mấy, nói không chừng sớm tuyệt tự tuyệt tôn con cháu không còn ...”
Trợ lý Lôi nghe ê răng, may ông Giản không có ở đây, nếu không tức xỉu luôn, vị chủ nhiệm trẻ đang tích cực thể hiện với lãnh đạo, đứng lên phản bác:” Anh coi thường sức mạnh kỹ thuật công nghề rồi, chúng tôi có thể truy tận gốc rễ họ Giản.”
“ Anh nói lý luận mà không không nói thực tế, Giản Nhị Lư không mang họ Giản thì sao?” Giản Phàm vặn lại:
Vị chủ nhiệm trẻ phát ra âm thanh tức cười:” Sao lại không mang họ Giản?”
Giản Phàm cũng cười, nụ cười bao dung với kẻ ngốc:” Cha chết, mẹ cái giá, con đổi tên theo cha, anh có thể tra được hết bách giả tính à?”
Đây đúng là vấn đề bỏ sót, nếu người mẹ tái giá thì khả năng không còn tên là Giản Nhị Lư nữa.
Vốn đã khó rồi, giờ thành gần như không thể, chủ tịch Trần lại hớn hở chỉ Giản Phàm: “ Đúng đúng đúng, đồng chí này nói chuẩn xác lắm, chúng tôi cũng từng nghĩ tới khả năng này, tiếc là cũng không tìm ra ai biết chuyện ... Ài! Khó!”
Thêm một vị nữa hất nước lạnh, hất quá nhiệt tình làm lòng người nguội lạnh hết rồi, từ hăng hái chuyển sang ngầm tính toán làm sao đối phó cho quả, Ngũ Thần Quảng trầm giọng hỏi: “ Giản Phàm, đừng làm người ta hồi hộp nữa, nói biện pháp đi.”
Giản Phàm chửi thầm lão già tinh như quỷ, nhìn trợ lý Lôi cười gian trá: “ Bí thư Ngũ, làm chuyện này có được tiền không?”