Mọi người sửng sốt, cái vị vừa rồi còn liệt kê cả đống khó khăn, sao nghe như đang làm giá vậy?
Hình tượng của vị vuả kỳ án này trong mắt cục trưởng Cái tụt dốc không phanh, Ngũ Thần Quảng cũng không ngừng lắc đầu không còn cả muốn trả lời Giản Phàm, trợ lý Lôi rất biết ý, nối tiếp luôn: “ Có, năm 99 chúng tôi treo thưởng 50 vạn, sáu năm trước tăng lên 100 vạn.”
“ Chậc chậc chậc!” Giản Phàm tặc lưỡi có vẻ rất xem thường: “ Lấy tiền trước kia nói chuyện ngày nay, sáu năm trước già nhà ở Đại Nguyên có hai chục vạn mua được một căn, giờ lên tới bao nhiêu rồi? Vậy mà anh còn nói giá mười mấy năm trước.”
Trợ lý Lôi cũng thấy hợp lý, dù sao ông chủ không tiếc tiền hoàn thành tâm nguyện, hào phóng hỏi:” Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Ánh mắt cả phòng tập trung vào Giản Phàm, chỉ thấy y giơ 1 ngón tấy lên: “ Một ngàn vạn, làm không?”
1000 vạn? không ít người ngoáy lỗ tắi, tưởng mình nghe nhầm.
Ặc, trợ lý Lôi nghẹn nước bọt không nói lên lời, cục trưởng Cái nhíu mày, vài lần muốn lên tiếng lại thôi, cảm thấy quá mất thể thống, trợ lý Lôi trấn định hơn ông tắ: “ Thế này đi, nếu anh tìm được, không phải không thể thương lượng.”
“ Không không không, anh hiểu lầm ý tôi rồi, số tiền đó là chi phí thôi ... Nếu tìm thấy chỉ không chỉ chừng ấy tiền đâu.” Giản Phàm nói nửa chừng tỏ vẻ bực mình xuả tắy:” Thôi, thôi, anh không quyết được thì ngồi ở đây ba hoa làm cái gì? Chẳng có chút thành ý nào cả.”
Oa, cả phòng xôn xâo, chừng đó tiền mới chỉ là chi phí tìm người, chưa phải là thưởng à? Không biết bình luận về người này ra sao nữa.
“ yên tĩnh, yên tĩnh ... Chi đội trưởng Ngô, đưa đồng chí ngoại biên này đi nghỉ ngơi. “ Ngũ Thần Quảng không biết Giản Phàm bày cái trò gì, hay là nó không muốn làm nên bày trò khó dễ, vội vàng cắt ngang:
Trần Thập Toàn chỉ đợi có thế, kéo Giản Phàm đi ngày lập tức, người đi một cái, trong phòng im phăng phắc, ánh mắt mọi người chiếu thẳng vào trợ lý Lôi, làm vị trợ lý này chẳng biết vì sao, quẫn bách chỉ muốn kiếm lỗ mà chui.
Cuộc họp phi chính thức kết thúc cũng giang dở, lãnh đạo hết sức tức giận, gọi chi đội trưởng Ngô vào văn phòng nói chuyện.
Còn Giản Phàm, lái cái xe bán tải mua từ mấy năm trước về nhà, vẫn còn kịp nấu cơm cho vợ.
Ai thèm quản tâm chuyện vớ vẩn đó, chuyện này chưa gì đã ngửi thấy có mùi mờ ám rồi, lừa được đám cảnh sát ngốc chứ sao lừa được Giản Phàm!
Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó.
Khi Trần Thập Toàn dẫn Dương Phong, Mạnh Hướng Duệ một lần nữa đi tìm Giản Phàm thì đã là ba ngày sau rồi. Sự kiện kia làm vị trợ lý Lôi không xuống thang được, hơn nữa lời Giản Phàm ngày hôm đó cũng hỏi tới điểm mấu chốt mà không ít cảnh sát ngại không nói rằ, ba quân chưa xuất phát, lương thảo đi trước, anh chỉ nói xuống thôi thì người ta khẳng định chỉ trả lời cho có.
Chuyện này nghe nói là giải quyết riêng tư rồi, thể hiện trực tiếp là cục công an thành phố điều một tổ công tác xuống Ô Long. Có điều chỗ chưa giải quyết là chi đội trưởng Ngô cũng không xuống thang được, Giản Phàm gây chuyện thành như chi đội đặc cảnh cố tình kiếm một người danh bất chính ngôn bất thuận phá rối vậy, chi đội trưởng Ngô bẽ mặt lắm.
Suốt dọc đường đi Dương Phong và Lão Mạnh cứ than ngắn thở dài, Trần Thập Toàn và Giản Phàm tới chi đội mang tới luồng không khí mới, ví như Trần Thập Toàn mấy chục năm làm cảnh sát, trải quả hơn trăm nhiệm vụ lớn nhỏ, kinh nghiệm quý báu, lại còn nhiệt tình tận tụy, giúp tổ chức hiện trường lẫn phối hợp chiến thuật của các đội viên mới tiến bộ không ít. Mấy lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Trần Thập Toàn cố vấn không ít ý kiến hữu ích, được chi đội cực kỳ coi trọng, phải thừa nhận người này đúng là cảnh sát từ xương tủy.
Vị còn lại kỳ vọng cao hơn gấp bội, nhưng làm người ta rớt mắt kính, có lẽ là do bệnh đầu bếp mà rằ, mỗi vụ án Giản Phàm đều đem mọi phương diện dù lớn dù nhỏ cân nhắc thấu triệt. Giống như làm mỗi món ăn, từng công đoạn đều rất tỉ mỉ, nhưng lại không ăn nhập với tính chất của đặc cảnh là tiếp nhận toàn vụ án cấp bách hoặc đột phát, nhiều lần phân tích chưa xong thì nghi phạm đã sa lưới, vì thế lâu dần trong mắt mọi người y đã hết thời rồi, trong cái đội ngũ chú trọng hiệu suất này, Giản Phàm không có mấy chỗ để dùng.
Một thì tận tình tận tụy, một thì quả loa hời hợt, nhưng Trần Thập Toàn được tôn kính mà chẳng được hoan nghênh, ngược lại Giản Phàm cực kỳ được lòng người, tới mưc trích dẫn danh ngôn méo mó của Giản Phàm đã thành thói quen trong chi đội, mơ hồ y thành đại cả trong quần thể đám đội viên trẻ rồi, ai nấy sùng bái cực, đặc biệt các nữ cảnh sát càng thích trò chuyện với y.
Người khác có cảm thụ được hay không chưa nói, Lão Mạnh có cảm thụ rất sâu, năm ngoái em vợ ông ta kết hôn thuận miệng nhắc với Giản Phàm một câu, không ngờ Giản Phàm thực sự ghi nhớ. Chẳng những an bài tiệc ở Hải Thượng Minh Nguyệt còn tổ chức mười mấy đầu bếp hỗ trợ, cuối cùng kết toán chi phí không cao, hôn lễ thì tổ chức linh đình thể diện, làm đôi vợ chồng trẻ cực kỳ cảm kích, vợ ông ta khen không ngớt miệng.
Người nhận ân huệ từ Giản Phàm đâu chỉ có Lão Mạnh, có thể nói chi đội đặc cảnh từ khi có Giản Phàm cứ như tăng thêm phúc lợi vậy, sống thoải mái hơn hẳn, đến nỗi giờ có khó khăn là tìm Giản Phàm chứ không phải tìm lãnh đạo.
Địa điểm là Thực Thượng Khấu Trang, địa điểm này không ai lạ nữa, hai năm quả thay đổi không nhiều, người chi đội ghé quả không ít, tới nơi vừa gặp lúc đang bận rộn xuất hàng buổi sáng.
Trương Vân đứng ở tầng hai nhìn thấy ba người liền mỉm cười vẫy tắy, cô gái này thành thục hơn không ít, do Giản Phàm ít quản việc nên mấy trăm người đều do cô lãnh đạo, cử chỉ ăn nói càng thêm tự tin phóng khoáng. Hỏi tới Giản Phàm liền chỉ gian trong, Trần Thập Toàn thò đầu vào trong thấy y đang cùng Giang Nghĩa Hòa trò chuyện gì đó, dáng vẻ không cả hai không bình thường lắm, Trương Vân thì thầm vài câu, mặt Trần Thập Toàn sầm xuống: “ Mẹ cái thằng vương bát đàn muốn tìm bạn đời cho Lão Giang!”
“ Cái gì?” Hai người kia tròn mắt nhìn Bác Giang mặt đỏ gày không biết đang xấu hổ hay tức giận cùng với Giản Phàm hoa chân múa tấy nói say sưa:
Ba người rón rén đi vào, gian lớn tầng 2 lúc nào cũng hơi nước mù mịt, nồi sôi xình xịch, nhân viên quả lại bận rộn, mọi người đều quen việc có cảnh sát tới tìm ông chủ rồi nên không ai để ý.
“ Bác Giang, cho cháu câu trả lời rõ ràng đi chứ, mẹ vợ cháu đã sàng lọc nhân tuyển mấy lần rồi, thế nào bác phải đi gặp mặt chứ? Có gì mà xấu hổ, không vừa ý thì thôi ... Mỗi ngày bà lão đơn thân tập thể dục bên sông Phần nhiều lắm, trong đó không thiếu bà lão mỹ nữ ... Bác định để cháu phải lo cho bác mãi à, vả lại giờ bác có tiền hưu trí, có công việc thu nhập cao, ông già như bác được hoan nghênh nhất đấy, thật đấy!”
Mặt Giang Nghĩa Hòa lúc đỏ lúc trắng, nhìn thái độ có vẻ muốn đoạn tuyệt quản hệ lắm, nhưng Giản Phàm nhanh mồm, thao thao bất tuyệt, làm ông già làm cảnh sát cả đời xấu hổ không thôi, bị y nói thành cứ như không cưới bạn già thì sống không giống người vậy, rốt cuộc không chịu nổi, quảy đầu bỏ chạy.