Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1020 - Chương 010: Thành Trò Hề Lớn Rồi. (2)

Hắc Oa Chương 010: Thành trò hề lớn rồi. (2)

“ Bác Giang! ... Bác Giang! ... Bác đừng đi, mẹ vợ cháu đợi bác trả lời đấy ... Nếu bác ngượng thì cháu dẫn bác đi gặp ... “ Giản Phàm chuẩn bị đuổi theo khuyên Bác Giang thì phát hiện có người tới, dừng bước lại, giọng chẳng mấy thiện cảm :” A, mấy người tới đây làm gì thế'?”

Trần Thập Toàn hùng hổ mắng: “ Ngày nào cậu không sinh sự thì không chịu nổi à, còn ép Lão Giang mất mặt, ông ấy mà là loại người đó sao?”

“ Loại nào, tìm vợ chứ có phải tìm tiểu thư đâu, dù tìm tiểu thư cũng có gì mà mất mặt, chú quản nổi à?” Giản Phàm sửng cồ quát lại, hối hận vì đưa con lừa hói này trở lại đội đặc cảnh, làm tự tin ông ta khôi phục, quên luôn thân phận của mình, cứ mắng là mắng:

Trần Thập Toàn đỏ mặt tía tắi, cãi không lại co chân muốn đá: “ Thử xem tôi có quản được không?”

“ Đừng đừng, hai vị đừng cãi nhau, đi nào ... Chú Trần, chúng ta còn có việc cơ mà.” Dương Phong vội nhảy vào khuyên giải:

Vốn thường ngày đã nhẫn nhịn hành vi của Giản Phàm rồi, lần này ở hội nghị tìm người thân, mở miệng ra đòi 1000 vạn, đã truyền đi khắp hệ thống công an trở thành trò cười, Trần Thập Toàn luôn tự nhận là sư phụ cũng bẽ mặt lắm, hai người cãi nhau om xòm tới tận văn phòng làm việc.

Vì Giản Phàm không có thư ký, Trương Vân đích thân mang đồ uống tới, vừa ngồi xuống hỏi mục đích tới đây, Giản Phàm vỗ bàn quát:” ... Đừng nói chuyện đó nữa, nói là tôi bực, hắn là cái thá gì mà chỉ huy cảnh sát, cảnh sát là của quốc gia, không phải của nhà hắn. Tôi còn đang bực mình đây, chừng đó cảnh sát ngồi nghe hắn chỉ tấy múa chân không biết xấu hổ nữa rồi à, cam tâm đi làm chó cho nhà giàu sao? Người ta còn chưa ném cho khúc xương mà đã vẫy đuôi nhiệt tình rồi ... Các anh còn vinh dự của cảnh sát không? Còn tự tôn của con người không hả?”

Đoán chừng vừa rồi bị Lão Trần kích thích, tâm tình Giản Phàm đang phẫn nộ, nói ra vô cùng chướng tắi, Trương Vân thấy ông chủ chỉ mặt cảnh sát mà chửi thì hết hồn vía, mặt nào đó mà nói cảnh sát là ô dù bảo vệ của họ đấy.

Mạnh Hướng Duệ không giận mà thở dài: “ Hiện thực xã hội là như thế, nói nhỏ chút, không ai không biết còn tưởng ủy ban kỷ luật TW tới.”

“ Thôi đi Giản Phàm, đội trưởng Tần nói hết cho chúng tôi rồi, tôi không tin giác ngộ cảnh sát của anh cao như vây, anh mượn cớ làm khó Giản Hoài Ngọc, hoàn toàn vì thù riêng, tưởng tôi không biết ấy.” Dương Phong bị mắng cho đỏ mặt, công kích lại:

Giản Phàm thay đổi thái độ cũng rất nhanh, chớp mắt khoan khoái dựa vào lưng ghế như chẳng hề có chuyện gì, hai tấy đặt lên tấy vịn: “ Tôi chướng mắt nên nói vài câu thôi, sao, lại chẳng phạm pháp. Tên vương bát đàn đó chơi tôi một vố, hôm trước tặng biệt thự, hôm sau phát hiện là cái bẫy. Mẹ nó, để tôi tóm được chuyện phạm pháp gì, tôi chôn sống ... Chuyện này mà do tôi làm, dù tôi có biết là ai, tôi cũng không nói rằ, cho uất hộc máu.”

“ Lần hành động đó là kế hoạch của sở công an tình, mà cuối cùng anh có tổn thất gì đâu.” Dương Phong khuyên nhủ:

“ Anh nói nghe hay nhỉ, giờ tôi bảo anh trúng số độc đắc, cho anh mừng phát điên, sau đó tôi bảo đùa đấy, cảm thụ của anh sẽ thế nào? Anh có biết thế nào là tổn thất tinh thần không?” Giản Phàm nói xong thì nhìn Dương Phong gật gù: “ Tôi tạm nhớ câu này của anh, lần sau tôi trêu anh, anh mà giận là thằng vương bát đản.”

Dương Phong im rồi, chọc vào tên này khó chơi lắm. Tới lượt Trần Thập Toàn nhảy vào: “ Dù là thế thì cậu cũng không nên xen bừa vào chứ, cái gì mà đòi 1000 vạn, làm như nghèo phát điên rồi không bằng.”

“ Ừ, lại còn không phải nghèo phát điên à, không phải tôi nghèo mà là các anh, tôi mà không nói hộ rằ, đến lúc người ta cho ít kinh khí làm như thế ban ơn lại phải rối rít cám ơn. Chú thích kiểu vẫy đuôi với nhà giàu đó thì xin mời, để người ta sai phái như nha hoàn còn tươi cười nịnh nọt, cái thể diện này lạ đấy.” Giản Phàm tương một câu làm Lão Trần tím mặt:

“ Hai vị, hai vị bình tĩnh nào, Lão Trần, chuyện quả rồi, anh nhắc mãi, Giản Phàm, cậu giận với chú ấy làm gì?” Lão Mạnh vội khuyên nhủ:

“ Không phải tôi giận chú ấy, mà là chú ấy chướng mắt với tôi, coi chuyện gì tôi làm cũng sai, cứ như là trộm cướp tiền của ai ấy ... Lão Mạnh, Dương Phong, hai người tới đây làm gì thế, không kém cỏi tới mức đi xin lỗi người ta chứ? Hay định mời tôi xuất sơn?”

Trần Thập Toàn khịt mũi coi thường lẩm bẩm

ảo tưởng", Lão Mạnh sợ lại cãi nhau vội giải

thích: “ Chuyện này cậu không cần phải lo, cục đã tổ chức đội công tác xuống Ô Long, chúng tôi vốn lo tâm tình cậu không tốt tới an ủi, mà thấy cậu còn làm mai cho người ta xem ra khỏi cần rồi.”

Giản Phàm cười ha hả:” Ai nói tâm tình tôi không tốt, tâm tình tôi tốt lắm.”

Dương Phong cười khổ: “ Anh mắng người ta xong thì hẳn tâm tình tốt, sau đó phủi đít bỏ đi sảng khoái, làm chúng tôi xui xẻo ... Chi đội trưởng bị anh làm một vố, giờ không xuống thang được.”

“ Không sao, hôm nào tôi mời chi đội trưởng Ngô ăn một bữa, mời cả anh theo, thế đã được chưa?” Giản Phàm vỗ đầu nhớ rằ, hôm đó nói cho sướng mồm đúng là để lại chút vấn đề:

Lão Mạnh tranh thủ uyển chuyển nói: “ Ăn thì thôi, chúng tôi tới trao đổi với cậu, hợp đồng thuê cậu đã tới hạn, lại có chuyện này, giờ cậu ngày cả nhân viên ngoại biên cũng không phải nữa. E cậu có gánh nặng tư tưởng nên chuyên môn tới đây.”

“ A, vậy là tôi từ nhân viên ngoại biên thành người ngoài cuộc à?” Giản Phàm hiểu rồi, chi đội trưởng Ngô cũng phải ăn nói với cục trưởng Cái, thế nên không còn cách nào, đành phải đuổi y đi, cười vui vẻ: “ Chỉ bằng chuyện này mà bảo tôi có gánh nặng tư tưởng à, ha ha, biết rồi, tôi còn mong các anh dán cái bảng thông báo to giữa chi đội, tuyên bố tôi đã bị khai trừ ... Vừa vặn tôi về nhà chăm vợ, nhưng mà nói trước, tiền cơm không có nợ, ân tình có thể bỏ quả, làm ăn vẫn phải làm. Thể diện không cần cũng được, tiền không thể không lấy.”

Trường Vân nhịn cười không nổi nữa rồi, phì một tiếng vội che miệng quảy đầu đi, Trần Thập Toàn tức giận không thôi, hai người kia thở phào, vốn thấy khó mở miệng, ai ngờ mặt Giản Phàm dày như thế.

Đến giờ cơm, Giản Phàm như đổi hẳn con người nhiệt tình mời cả ba ở lại, chén quả chén lại, nhận ra Giản Phàm căn bản không để chuyện kia trong lòng. Dương Phong kể, lần này Lục Kiên Định được điểm danh tới Ô Long rồi, còn có mấy cốt cán nghiệp vụ của trung tâm tin tức, hộ tịch, nếu mà tìm được người thì có cả danh lẫn lợi, còn chi đội đặc cảnh vì Giản Phàm mà bị gạt sang lề.

“ Sai rồi, sai rồi, các anh nhìn vấn đề ngược mất rồi.” Giản Phàm lắc đầu liên hồi bình phẩm: “ Trong mấy vị đội trưởng, chi đội trưởng này, gian nhất là chi đội trưởng Ngô, khôn nhất là Tần Cao Phong, chi đội đặc cảnh không dính vào là may đấy, có trách nhiệm thì gánh, có công thì cục hưởng, có thẳng ngốc mới làm ... Lục Béo chẳng quả là Thiên Lôi mà Ngũ Mặt Đen chỉ đâu đánh đó nên mới phải nhảy rằ, lần này vỗ mông ngựa nhầm dái ngựa rồi.”

Dương Phong còn trẻ thích đua tranh không tán đồng lời này, Trần Thập Toàn tính quá thẳng, nên không lý giải được tầng cấp đó, còn Lão Mạnh già đời nên ít tỏ thái độ, nên không ai hưởng ứng Giản Phàm.

“ Nhân viên cốt cán của ban thông tin, hộ tịch không phải ăn không ngồi rồi, thêm vào chính phủ địa phương và cục công an huyện phối hợp, chẳng lẽ không có thu hoạch gì?” Rốt cuộc Dương Phong không nhịn được phản bác:

“ Nếu là người quảnh năm ở thực địa có khi còn có thu hoạch, chứ còn dùng loại quảnh quẩn ở văn phòng, có là tinh anh cũng vứt. Nếu thường phục hành trang gọn nhẹ còn có thu hoạch, diếu võ dương oai mặc cảnh phục vào thôn thì hết hi vọng rồi ... Người nông thôn chướng mắt người thành phố, người thành phố không hiểu người người nông thôn, danh dự cảnh sát càng xuống dưới càng tồi tệ, mặc cảnh phục vào thôn khác gì kẻ thù giai cấp ... Cứ đợi Lục Béo làm trò hề đi.”

Giản Phàm kéo cảnh phục của Dương Phong chê bai một hồi, Trần Thập Toàn tức giận chửi mắng, hai người kia chỉ coi nói đùa chơi, tiệc tàn người giản tán, ai nấy có cuộc sống riêng, dần dần lãng quên chuyện tìm người.

Có người quên, có người lại bắt đầu nhớ.

Bình Luận (0)
Comment