Thời tiết tháng sáu như tính trẻ con, nói đổi là đổi, buổi trưa vừa mới còn nắng chói chang, chớp mắt đã mưa tầm tã, đội xe năm chiếc đi trên con đường mấp mô tới Tảo Thụ Câu, hai chiếc việt dã một chiếc thương vụ, xe cảnh sát mở đường, chiếc BMW của xĩ nghiệp Giản thị đi sau, con đường nhiều năm chưa sửa cứ lúc đi lúc ngừng. Trời vừa mới mưa xe phía sau hô quả bộ đàm xảy ra chuyện rồi, đội xe dừng lại, chiếc BMW không thích ứng với đường núi, lún xuống bùn, vào số tăng ga thế' nào thì cũng chỉ có bánh xe xoay tròn, không ra được hố, Lục Kiên Định đội mưa xuống xe, nằm bò ra mặt đường nhìn, gầm xe quá thấp, bị đá phía dưới đội lên, xe nằm giữa không trung mới thành như thế.
Kệ trời mưa, gọi người trong xe thương vụ xuống giúp, đường đi gập ghềnh làm đám cốt cán sống ở thành phố ruột gan lộn tùng phèo, có người nôn tưng bừng, gọi mãi chẳng ai xuống xe. Lục Kiên Định nhìn vào cửa sổ thì ai nấy nằm co quắp thoi thóp như sắp chết tới nơi đành thôi, may mấy cảnh sát ở xã không sợ khổ sợ bẩn, xoay ngược xe cảnh sát, buộc thừng kéo mấy lần mà chiếc BMW không lên.
Một viên cảnh sát trẻ bảo người trên chiếc BMW xuống để giảm bớt sức nặng, không ngờ gây ra tranh cãi, vị giày da áo vest tới bụi cũng không có một hạt, làm sao có thể xuống xe dẫm bùn được, mà cảnh sát quê chướng mắt với loại này, nói năng hơi bỗ bã, thế là thành xung đột. Lục Kiên Định chỉ muốn yên chuyện kéo cảnh sát trẻ kia đi, tự mình đi vác đá, nhổ cỏ lót bánh xe, thử mấy lần cuối cùng cũng thoát.
Đó là ngày đầu tiên xuống nông thôn thôi đấy, đi được nửa đường đã tốn gần hết thời gian, tới xã thuê phòng nghỉ lại, hôm sau lên đường từ sáng sớm, đợi tới được Tảo Thụ Câu thì đường bị nước mưa làm sạt một đoạn, dòng nước sâu hai thước không làm khó được người, nhưng làm khó xe, thế là phải quảy ngược về.
Nhọc nhằn mà vô ích, ở lại nhà chiêu đãi xã, hai ngày vất vả, dầm mưa rãi nắng, Lục Kiên Định bị sốt toàn thân run rẩy thì nửa đêm bị tổ viên gõ cửa, hỏi ra mới biết người chê đệm bị ẩm, người che muỗi quá nhiều, còn có người đau bụng tiêu chảy. Lục Kiên Định phải cắn răng vỗ về, nói điều kiện ở quê là thế, ở tạm đi, mấy vị trên cục nhao nhao chửi hai người của xí nghiệp Giản thị, té ra là hai vị đó bỏ về nhà khách Ô Long rồi, bảo sao người ta tức giận, thế cũng quá không coi cảnh sát là người rồi.
Lại miễn cưỡng quả được một ngày nữa, đợi hết mưa trời tạnh đường xá cải thiện, thuê hai cái máy kéo mới tới được Tảo Thụ Câu, cái thôn không ai ở chỉ còn tường đổ nhà nát, cảnh sát xã nói, hộ cuối cùng chuyển đi từ thập niên 80 rồi, nơi này đến hồ sơ cũng chẳng có, hỏi người dân đi đâu được dẫn tới con dốc, nơi đó. Năm 73 phát sinh trận cháy núi lan tới nửa thôn, từ đó trở đi thôn dần hoang phê, hộ cuối cùng rời đi còn là người già neo đơn được xã bỏ tiền bố trí. Nói tới chuyện tìm người, viên cảnh sát nói đã quả 6 đời đồn trưởng làm chuyện này rồi, vô ích.
Ngày hôm đó đương nhiên là vô ích, chứng kiến hiện trường, nghe kể lịch sử, tinh thần ai nấy đi xuống.
Lại thêm một ngày nữa tổ công tác mới tìm được tới thôn gần nhất, vừa ngồi xuống cùng chủ nhiệm thôn để hỏi han tình hình, bên ngoài hô, có chuyện rồi, vừa chạy ra ngoài thấy một đám thôn dân vác cuốc xẻng chạy ra ngoài thôn, hơn trăm người bao vây đội xe, thiếu chút nữa bị nước bọt nhấn chìm. Té ra lái xe BMW trêu một cô nương trong thôn, bị anh họ chú họ của cô nương đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng, thế là hay rồi, bất kể anh xin lỗi hay là bồi thường, người ta cứ túm tóc tát, may cảnh sát xã kịp thời tới nơi mới cứu được, nhưng đoàn người họ bị thôn dân xuả đuổi, tất nhiên là không hỏi được gì.
Lại thêm hai ngày nữa, nào là cán sự xã nào là trưởng thôn, phải hối lộ mấy vị này không ít người ta mới ra mặt, yêu cầu thôn dân phối hợp, tổ công tác chia nhau tới từng nhà hỏi chuyện, thế rồi một vị bị ... chó cắn, mà thôn thì nhà ai chẳng có chó, còn không chỉ một con, nhìn đám trẻ con tụ một chỗ cười đểu là biết chúng giở trò, nhưng làm gì được.
Khó khăn lắm mới quả được một tuần, toàn quân thương tích, Lục Kiên Định không biết còn chịu nổi bao lâu, trong khi thu hoạch vẫn là con số 0.
Cửa đường cao tốc, đội xe chạm rãi đi quả trạm thu phí, hết dải giảm tốc mới đi nhanh hơn, khi trong tầm mắt là thành phố quen thuộc, cùng mùi quen thuộc ùa tới, tâm trạng u uất nhiều ngày liền mới nhẹ đi.
Nói một cách chính xác thì đây là ngày thứ 9, sau một tuần hoài công đã bị cục rút về, nói là có an bài khác, không biết có an bài hay không, ai nấy như được đại xá.
Đường thẳng thênh thang, chẳng lo trâu bò ở đâu xuất hiện chắn đươngf, mặt đường trải nhựa êm ru, không lo dạ dày bị hành hạ, dòng xe nườm nượp, thành thị ồn ào, nhìn thế nào cũng thấy thân thiết, cho dù có thi thoảng tắc đường cũng thoải mái. Đâu như ở quê nhìn chỉ thấy cỏ hoang đá núi, làm người ta sợ không biết dưới đó là rắn rết nguy hiểm gì không, đến đêm thì càng như ở trong phim ma.
Thả lỏng rồi, yên tâm rồi, trong xe thương vụ là chủ lực đội công tác, trừ vị bị chó cắn thì còn sáu người, vì xét tới nhân tố nam nữ bất tiện, nên không phái nữ đội viên theo, nếu không ai mà biết còn có chuyện gì. Sắp tới cục công an, vị ở ghế phụ lại hưng phấn đề nghị:” Các đồng chí, tối nay liên hoan ở Đắc Nguyệt Lâu, chúc mừng chúng ta thành công vượt quả thời tiền giải phóng tới hậu giải phóng.”
“ Hay! Nhất trí.” Ai nấy đều hò reo hưởng ứng, câu này nói trúng nỗi lòng của mọi người, dù sao vất vả như thế thì phải khao thưởng bản thân chứ?
Tiếng nói bất đồng duy nhất tới chàng trai trẻ:” Tôi thấy nên đi tắm nước nóng, sau đó là xông hơi, giờ toàn thân tôi toàn mụn, đâu ra muỗi to như thế, thêm vài ngày nữa chúng ta sốt rét hết.”
Người ngồi cùng đồng cảm:” Tôi cũng đi, giờ thấy muỗi đã run, ngứa không chịu nổi, anh Trương này, liệu trên người chúng ta có rận không nhỉ? Ngứa quá đi.”
Nói tới ngứa như truyền nhiễm vậy, ai cũng thấy toàn thân ngứa ngáy, tiếp đó cằn nhằn cơm nước không hợp khẩu vị, bảo nhà chiêu đãi cả bình nước nóng cũng không có, rồi chê vào thôn một cái toàn mùi phân, hoàn toàn khác cuộc sống điền viên cả hát đối đáp trong sách. Thế là ảo mộng tắn vỡ, toàn bộ ao ước thành chửi bới, hồi ức sâu nhất là muỗi, che kín thế nào nó cũng có cách chui vào, chàng cảnh sát trẻ đẹp trai sờ má có hai mụn đỏ chửi cha cái nhiệm vụ xúi quẩy.
Nói tới xúi quẩy, một vị an ủi: “ Các anh em, may rồi đấy, sao như vị ở ban tin tức bị chó cắn vào viện.”
“ Tôi thấy đen nhất chưa phải anh ta đâu. “ Lái xe cũng góp vui:” Mà phải là lái xe của trợ lý Lôi, có sờ mông thôn cô một phát mà mặt bị người ta hành thảm hơn cả mông ... Ha ha ha ...”
Lại một tràng cười lớn, thấy người khác thảm hơn mình, ai nấy khoan khoái, nói cười vào cục công an, ném hết laptop tài liệu, vội vội vàng vàng lên lầu, tìm về cuộc sống quen thuộc.
Làm cấp dưới có cái hay, công việc có hoàn thành hay không cứ bỏ đó mà chạy đã, nhưng lãnh đạo thì không được. Lục Kiên Định không có may mắn đó, nhìn đám đội viên xuống xe như thoát nạn trở về chỉ biết cười khổ, với hắn mà nói lần này không phải đi làm nhiệm vụ mà là làm vú em, ăn ở của mười mấy người đều do hắn làm, đám người thành phố xuống nông thôn chút năng lực tự lo liệu cuộc sống cũng không có. Đừng nói làm việc, cả ngày giải quyết vấn đề sinh tồn.