Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1022 - Chương 012: Tắm Cố Thảo Lư. (1)

Hắc Oa Chương 012: tắm cố thảo lư. (1)

Có chút sợ sệt lên lầu, Lục Kiên Định đi thật chậm, nhưng đường có xâ thì đi mãi cũng phải tới, huống hồ chẳng xâ, tới khi gõ cửa văn phòng bí thư Ngũ cũng soạn xong báo cáo trong đầu.

Chín ngày công tác khổ không kể siết nhưng báo có chỉ chín phút đã hết, hình như chưa được 9 phút, Ngũ Thần Quảng nhận được cú điện thoại đứng lên an ùi Lục Béo: “ Vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này dễ như thế' đã không kéo dài bao lâu.”

Lục Kiên Định đôi phần xấu hổ: “ Bí thư Ngũ, tôi không ngờ rằng lại khó như thế, gây thêm phiền toái cho bí thư rồi.”

“ Hà hà, đừng có gánh nặng tư tưởng cũng đừng để ảnh hưởng công việc hàng ngày, có người dám làm là tốt rồi, đi nghỉ đi.”

Bí thư Ngũ vẫn giống như nhiều năm trước an bài lái xe về nhà, hiền từ thân thiết, xem ra có vẻ không sốt ruột, Lục Kiên Định thầm yên tâm, cuối cùng vẫn là lãnh đạo cũ tốt, không trách gì.

Người xuống nhẹ lòng, người lên thì bận lòng, vẻ mặt Ngũ Thần Quảng giống Lục Kiên Định lúc nãy, cân nhắc ăn nói ra sao với cục trưởng Cái.

Kỳ thực không cần Lục Kiên Định báo cáo, chuyến đi này sớm được đám tổ viên ngày ngày gọi điện cho đồng nghiệp ở nhà than phiền kể lể rồi, nay trên ghẹo thôn cô, mai thì bị chó cắn, tiêu chảy tập thể, sớm thành trò cười truyền đi khắp ngóc nghách, thế nên mới phải triệu tập gấp họ về ... người do mình cử đi, giờ thành trò hề, Ngũ Thần Quảng tức giận lắm, nhưng không trách được, dù sao người ta cũng đứng ra ủng hộ lãnh đạo cũ, giờ mà trách, vè sau ai đứng ra nữa.

Gõ cửa mấy cái, lát sau có tiếng đáp, Ngũ Thần Quảng đi vào, cục trưởng Cái ra hiệu đợi một lúc, nghe thấy ông ta tự tin nói vào điện thoại:” .. Sở trưởng Cao yên tâm, giai đoạn một rất có hiệu quả, chúng tôi nắm lượng lớn tư liệu rồi, bước tiếp theo mở rộng phàm vi đào sâu tìm kỹ ... Vâng, tôi biết, chúng tôi nhất định làm được.”

Cúp điện thoại đánh cạch, nụ cười cục trưởng Cái biến mất, cảm khái:” Một ngày bốn năm cú điện thoại thúc giục, đâu phải tìm người mà là ép người Bí thư Ngũ, lãnh đạo khác có thể ngồi ngoài, anh không thể buông tấy đâu nhé, cục trưởng Lương khi giao lại nhiệm vụ có dặn tôi, gặp chuyện khó phải thỉnh giáo anh ... Giờ Giản Hoài Ngọc mượn cớ tìm người thân vô hiệu, vướng bận chuyện nhà, thế nên đàm phán hợp đồng đưa vào kỹ thuật cao gì đó bị dừng rồi, chuyện nhà gì chứ, rõ ràng là gây áp lực với địa phương, sở ép chúng tắ, chúng ta ép ai? Ép quá, sợ không ai làm nữa.”

Cái mũ bảo vệ kiên thiết kinh tế chụp xuống, anh không muốn cũng phải làm, lời rất bất đắc dĩ, Ngũ Thần Quảng mỉm cười: “ Cục trưởng Cái, tôi có người tiến cử, không biết anh có dùng không thôi.”

“ Dùng, sao lại không? Mau mau, bí thư Ngũ, tôi đang không biết tiếp theo làm ra sao đây.” Cục trưởng Cái thúc giục:

“ Anh còn nhớ người đòi 1000 vạn không?”

“ Giản Phàm? Dùng cậu ta á?” Cục trưởng Cái giọng đi xuống hẳn, giống đang lẩm bẩm: “ Bí thư Ngũ, anh có đùa không? Tôi muốn mời cậu ta cũng không có 1000 vạn, hơn nữa nhiều cảnh sát như vậy còn không làm được, cậu ta làm nổi sao?”

Không phải lấy ra được, mà thân phận này không thể hạ mình cầu một cảnh sát không cấp không bậc còn từ chức, nghĩ đã mất thể thống.

Ngũ Thần Quảng tựa hồ không nhận ra ông ta không vui, giọng quải quái đáp:” Tôi đảm bảo, anh không cần ra mặt mời, cũng không phải tốn 1000 vạn, nhưng anh không thấy 1000 vạn là yếu tố quản trọng sao ... Tuy chưa chắc đã tìm được, nhưng có thể hóa giải chỗ khó của chúng ta vì không tìm được người. Chúng ta không nên lấy tinh thần bất chấp mọi giá tìm được người, mà nên chuẩn bị đầy đủ tình huống không tìm thấy người.”

“ Ồ, bí thư Ngũ, vậy tôi phải thỉnh giáo anh rồi.” Cục trưởng Cái còn chưa hiểu cho lắm:

“ Tiếp theo chúng ta không nên làm gì cả, phương hướng không rõ làm gì cũng vô ích. Anh chỉ cần ra mặt trao đổi ý kiến với Giản Hoài Ngọc, cổ động ông ta mời vị cùng họ ấy là được, dù sao tuy là cựu cảnh sát thanh danh Giản Phàm bày ra đó không phải giả.” Ngũ Thần Quảng chỉ chiêu:

“ Nếu Giản Hoài Ngọc tự trọng thân phận không đi thì sao?”

“ Anh quản tâm làm gì người ta đi hay không, nếu không đi tức là không phối hợp với công tác, người nhà còn không tích cực, chúng ta sao phải tốn công? Đã không tiếp nhận ý kiến của anh sao còn dám nhờ gì anh nữa.”

Hay, cách này hay, cục trưởng Cái phấn chấn, cân nhắc một lúc gật gù: “ Ừm, biện pháp này không tệ, nhất cử lưỡng tiện, chuyển rời tiêu điểm, giảm bớt áp lực của chúng tắ, tìm được người thì tốt, dù sao là nhân tài do chúng ta bồi dưỡng mà ... Không tệ, không tệ, bí thư Ngũ, đúng là gừng càng già càng cay, không tìm ra thì ... Ha ha ha ...”

Hai con hồ ly nhìn nhau cười, ý tứ không nói cũng rõ, nếu không tìm ra Giản giả chĩa mũi giáo vào công an hay vào người khiến họ tốn 1000 vạn? Còn công an có thể giải thích, anh không phối hợp, không tin tưởng chúng tôi, đi thuê người ngoài xã hội, gây ảnh hưởng lớn tới công việc của cục, thế là trên tỉnh cũng không nói được gì.

Ngũ Thần Quảng còn sợ cục trưởng Cái hiểu chưa thấu triệt, hạ giọng bổ xung: “ Hơn nữa chuyện này kéo dài mười mấy năm rồi, tốn thêm năm ba tháng ai nói được gì, khi đó chẳng may Giản Liệt Sơn nhắm mắt, thế chẳng phải xong à? Giản Hoài Ngọc có tìm nữa không? Tìm về để chia tài sản chắc?”

Khụ khụ khụ, cục trưởng Cái ho liên hồi, chắp tấy một cái vái dài:” ... Phục, phục rồi! Bí thư Ngũ, tôi phục rồi, quả nhiên có người già như có bảo bối, phục ... Tôi làm ngay, lập tức đi gặp Giản Hoài Ngọc.”

Ngũ Thần Quảng mỉm cười đứng dậy ra ngoài, lúc khép cửa đã thấy cục trưởng Cái nóng vội gọi điện rồi, cửa vừa đóng lại cười tự trào, chủ ý này quá hiểm, kết cục không tốt, chắc chắn sau này bị người ta đề phòng, hình thành ấn tượng gian ngoan xảo quyệt.

Có điều thế thì sao nào? Không thể vì chuyện này mà tốn kém nhân lực đúng không?

Nói thế nào thì cũng xuất phát từ đại cục, vì lợi ích tập thể mà, Ngũ Thần Quảng chỉ còn một lấn cấn duy nhất trong lòng là thái độ của Giản Phàm, thằng nhóc đó phải chăng không có ý tìm người, vì mối thù mấy năm trước mà muốn xẻo Giản Hoài Ngọc một phát? Nếu thế thì mình thành đồng lõa à ...?

Vấn đề nhanh chóng được phản ánh tới Giản gia.

“ Một, một, một ngàn vạn?” Cảnh Duệ Uyên giơ một ngón tắy, mai mắt trợn tròn, số tiền lớn không làm ông ta giật mình bằng đối tượng nhận nó, Giản Phàm, làm sao vẫn là cái thằng cha đó chứ, bao năm rồi, đúng là âm hồn bất tán:

Nhắc tới tên Giản Phàm, luật sư Cảnh lại lên cơn đau dạ dày.

“ Đúng thế, ông Giản sai tôi ủy thác ông soạn thảo hiệp nghị để 1000 vạn này được dùng một cách đúng giá trị.”

Trợ lý Lôi ngồi ở phía đối diện, vị trợ lý tư này từ Ô Long về, xuống xe chưa lâu đã nhận được ủy thác, hắn mong thoát khỏi chuyện này mà không được, chỉ lạ, vì sao ông chủ đi tin chuyện nghe đã thấy hoang đường ấy.

Mãi lâu sau mới tiêu hóa nổi, xem giờ, luật sư Cảnh cảnh báo trước:” Buổi chiều tôi xuất phát, trợ lý Lôi, tôi nhắc anh trước, vị chúng ta sắp gặp không phải dạng vừa đâu, anh ta cầm tiền mà không làm gì cũng có cách để chúng ta không nói nổi một lời đấy, anh phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối đừng lộ ra sơ hở gì, sơ hở bằng con kiến, cậu ta xé ra bằng con voi.”

Bình Luận (0)
Comment