Đoán chừng chuyện mấy năm trước để lại ấn tượng quá sâu với luật sư Cảnh, cho nên cứ nghe thấy cái tên Giản Phàm là giật thon thót. Tiền tổng giám đốc Phú Sĩ Tiệp là Lưu Siêu Thăng vì dính líu chuyện bắt cóc bị cho thôi việc, cú sốc không gượng dậy nổi, lang thang bệ rạc ở Đại Nguyên một năm rồi đi đâu không rõ. Từ đó về sau người đại diện phía Phú Sĩ Tiệp mà luật sư Cảnh tiếp xúc là vị trợ lý này, nghe nói là nhân sĩ thượng tầng của nước Mỹ, rất đậm vị quý tộc, luật sư Cảnh lúc nào cũng cảm giác được thái độ cao hơn người một bậc của hắn, làm ông ta khó chịu.
Còn không à, thiện ý nhắc nhở trợ lý Lôi lại cười khinh bỉ: “ Tôi thấy là tên đó nghèo điên rồi thì có, thực sự cho, chắc gì dám nhận.”
“ Không không không, dứt khoát sẽ nhận, là cố vấn luật pháp của công ty, tôi có nghĩa vụ nhắc anh cần cảnh giác, đây là chuyện lấy bánh bao thịt ném chó, chỉ có đi không về.” Luật sư Cảnh mặt rất thiếu tự nhiên, mang cái thái độ này đi gặp Giản Phàm là hỏng việc:
“ Luật sư Cảnh, ông nói quá à? Làm như chúng ta tiếp xúc với maya ở Sicilia vậy.”
“ Trợ lý Lôi, anh về nước muộn không hiểu tình hình trong nước, maya không sống được ở Trung Quốc, nhưng loại không đen không trắng như Giản Phàm mới là cá gặp nước, y đút túi 1000 vạn nói không tìm ra thì sao, ai làm gì được nào? “ Luật sư Cảnh thấy đối phương không tin mình thì sốt ruột:
“ Thách cũng không dám, phái người chúng ta đi theo, còn cả hợp đồng nữa, tiền cấp theo đợt là được.” Trợt lý Lôi ung dung hồi đáp: “ Ông chỉ cần lo soạn thảo hợp đồng là được, chuyện để tôi làm, tôi đích thân đàm phán với y.”
Ôi nói thì nói thế, thế nhưng pháp luật định ra cho người tuân thủ pháp luật thôi, hi vọng gì một kẻ không tuân thủ hợp đồng sẽ làm theo hợp đồng. Lời này luật sư Cảnh không nói ra được, huống hồ sự kiện Tân Thế Giới được chứng kiến thủ đoạn cũng như thế lực ẩn sau lưng Giản Phàm rồi, ai chỉ coi y là ông chủ bán cơm hộp bình thường sẽ không có kết quả tốt, theo luật sư Cảnh thấy, thân phận của y chí ít một nửa là ông trùm XHĐ mới đúng.
Không muốn dính dáng vào, nhưng nhận tiền của người tắ, không còn cách nào khác.
Khi xe của luật sư Cảnh đi vào khu nhà treo biển Trường huấn luyện kỹ thuật đầu bếp Nam Cung, trong lòng trợ lý Lôi không thoải mái mấy, xem ra lời đồn không sai, tên này đúng là một đầu bếp, cứ tưởng mình tới cửa đưa tiền làm đối phương phải há hốc mồm, nhưng sự thực trái ngược. Tới Khấu Trang hai lần người ta không có mặt, cô phó tổng chỉ hời hợt đáp tổng giám đốc bận lắm, không gặp. Hết cách đành cầu luật sư Cảnh, luật sư Cảnh gọi điện thoại tìm, tìm thì tìm được, Giản Phàm trở giọng, 1000 vạn cái gì, tôi nói đùa mà cũng tin à?
Coi người ta như trò đùa, làm Lão Cảnh và trợ lý Lôi tức tím mặt, báo lại ông chủ, Giản Hoài Ngọc lại cứ tin người ta có cách, còn trách trợ lý Lôi đối xử với người ta không được quá kiêu ngạo. Lại lần nữa đi tìm luật sư Cảnh, nhưng luật Cảnh có cách gì, nghĩ mãi nhớ ra con gái, quả nhiên Cảnh Văn Tú ra mặt mời một cái là Giản Phàm đồng ý ngay.
Vì thế bọn họ tới trường dạy nấu ăn này.
Trước khi xuống xe, Lôi Hàm Dương còn nhìn bản thân từ trên xuống dưới một lượt, thói quen khi gặp đối tác, giữa mùa hè vẫn đóng nguyên một bộ vest Versace, cà vạt thắt ngày ngắn, còn không quên vuốt lại tóc, bất kể lúc nào cũng giữ tinh thần 120%. Thế nhưng xuống xe một cái là lòng lại muốn sinh bệnh, thân phận của hắn, gặp lãnh đạo trung tầng người ta còn phải ra đón, hoặc phái người đón, gặp tên đầu bếp mà tự chạy khắp nơi tìm không xong.
Luật sư Cảnh muốn phát bệnh hơn, cứ nói tới Giản Phàm là con gái cưng của mình có chút khác thường, không chỉ gọi điện hẹn gặp còn chuyên môn xin nghỉ phép đi theo, cao hứng hơn cả về nhà thăm cha mẹ. Trên xe cứ nói Giản Phàm mời mình từng tới đâu ăn cơm, lúc hứng trí kể trưởng ban Trương Anh Lan nhiều lần trắc nghiệm tâm lý Giản Phàm, quá trình làm người ta cười không khép miệng lại được, hâm mộ nói Giản Phàm nấu ăn rất giỏi ... Nói cho luật sư Cảnh nhìn con gái cũng không vừa mắt, hoài nghi có phải con gái thích người có vợ không?
Vừa dừng xe là Cảnh Văn Tú một thân cảnh phục duyên dáng xinh đẹp rối rít vẫy tắy, ở cầu thang là nữ giám đốc đã gặp ở Thực Thượng, có điều nhìn quảnh một cái trợ lý Lôi khinh thường.
Không gian rất hẹp, hai xe và sân chỉ còn một lối đi nhỏ, nhà cao bảy tám tầng, nhưng mà kiến trúc lỗi thời rồi, không khí chẳng tốt, toàn mùi thức ăn với giả vị làm trợ lý Lôi thi thoảng che mũi.
Trương Vân đi xuống ôm Cảnh Văn Tú thân tình, nói ông chủ đang giảng bài, bảo mọi người đợi, Cảnh Văn Tú rất hứng thú kéo cha lên xem, trợ lý Lôi bị lạnh nhạt bỏ lại sau, nghĩ một lúc vẫn đi theo.
Không có thang máy, phải đi cầu thang bê tông tới tầng 4, Trương Vân mở cánh cửa lớn làm mấy vị kia sững sờ, gian phòng hơn 300 m2, hơn 100 cái bàn chỉnh tề, phía trước năm sáu liền nhau, bên trong chỉ có lửa cháy phừng phừng, tiếng muôi chảo va chạm và mỡ xèo xèo.
Nhìn một cái quên mục đích tới đây.
Chỉ thấy ở chính giữa, bên cạnh dãy bệ dài, Giản Phàm đang chỉ huy mấy người làm mẫu, một người gầy đen, đưa giang hai tắy, trên cánh tấy đặt nào kay nào đĩa như diễn xiếc, nhẹ nhàng đưa mười mấy đĩa thức ăn xuống bàn, không rơi thức ăn ra ngoài, cô gái bên cạnh động tác thoăn thoắt, cứ như máy vậy, liên tục thái nguyên liệu cho vào đĩa.
Trương Vân giới thiệu là đội ngũ Giản Phàm dạy ra ở Quế Viên, rất hay mang ra khoe, nhưng mà thực sự có chỗ hơn người, công phu sơ sơ chế với đưa món ăn này làm đầu bếp tập huấn nín thở nhìn. Đột nhiên oa một tiếng vỗ tấy bôm bốp, một cô gái buộc tóc củ tỏi rất buồn cười hất cái chảo nặng mười mấy cân nhẹ như không, mà nước bên trong hứng lại không sót một giọt.
Đó chính là Xảo Linh, con gái dì Thời, mặc dù dung mạo và thể hình không có gì để chê, nhưng độ linh hoạt khỏe khoắn của cánh tấy nần nẫn thịt làm người ta lác mắt.
Lần nữa Trương Vân kiêu ngạo khoe, Bàn Nha là người của cửa hiệu Đại Doanh Bàn, đôi nam nữ kia là Đậu Đậu và Hắc đàn vừa mới kết hôn, người dùng dao phay như đại đao Quản Công chặt thịt là Giản Đại Hòe, cùng Giản Thủy Sinh, Ngưu Hải Quân, Mã Bằng là đội ngũ đắc ý nhất của ông chủ Giản. Bọn họ không hề thuả đầu bếp khách sạn cấp tỉnh nào, rất hay được các trường dạy nấu ăn mời tới đứng lớp.
“ Thì sao, lợi hại thì vẫn là đầu bếp!” Trợ lý Lôi vừa nói một câu liền bị mấy ánh mắt bất thiện chiếu vào, luật sư Cảnh giật tấy áo nhắc nhở, hắn mới nhớ ra bên trong có hơn trăm người mũ trắng áo trắng, đều là đầu bếp, tấy lăm lăm dao, câu này vào tai họ xong đời.
“ ... Đây không phải nấu cơm làm thức ăn, đây là nghệ thuật nấu nướng, phong cách nghệ thuật chia làm hai loại, một là đẹp đế một là đơn giản, đẹp đế thì như điêu khắc mỹ nghệ, đơn giản thì tiếp cận tự nhiên. Nói cách trực quản hơn, đơn giản là món ăn thường ngày, đẹp đế là Mãn Hán toàn tịch. Con người ta tán thưởng nghệ thuật, đẹp đế lâu sẽ tìm tới đơn giản, cùng ngược lại, giống như ăn thanh đạm nhiều thì nhớ thịt, thịt cá ê hề thì nhớ rằu ... Muốn thành đầu bếp nổi tiếng phải tìm ra cá tính của mình giữa hai phong cách này, không phái cá tính của con người, mà là cá tính của món ăn ... Bật bếp, bắc nổi!”
Giản Phàm phất tấy một cái như chỉ huy thiên quân vạn mã, hơn trăm đầu bếp đồng thanh đáp lại, sau đó là cảnh tượng trăm người cùng nấu nướng, cực kỳ hoành tráng