Nhưng cảnh trong nhà bếp hiển nhiên không lọt vào mắt luật sư Cảnh và trợ lý Lôi, thấy Giản Phàm vừa nói vừa làm, có vẻ tốn không ít thời gian, hai người liền đi xuống lầu.
“ Ha ha ha, nghệ thuật cái gì mà nghệ thuật, chẳng phải thứ để ăn sao? Chỉ là đi hầu hạ người khác mà cũng dát vàng lên mặt.” Đi ra ngoài trợ lý Lôi khinh khỉnh bình luận:
Luật sư Cảnh cười bồi: “ Không biết có phải nghệ thuật hay không nhưng cậu ta làm cơm ngon lắm, nếu không sao bỏ cảnh sát đi làm đầu bếp? Kiếm tiền chỉ hơn chứ không kém văn phòng luật chúng tôi.”
“ Bán cơm hộp chứ gì? Tôi tìm hiểu rồi, ha ha ha, một ngàn vạn này thì y bán cơm hộp mấy đời mới có, luật sư Cảnh, ông thấy y làm nổi không thế? Đầu bếp đi tìm người, chẳng có liên quản gì?” Trợ lý Lôi hoài nghi:
“ Chuyện này, không phải vấn đề có tìm được hay không mà là chúng ta có mời nổi không?” Luật sư Cảnh nói thâm ý:
“ Làm gì có chuyện thấy tiền không động lòng?”
“ Tiền thì không vấn đề, nhưng sợ cậu ta biết tiền của ai sẽ sinh vấn đề ...” Luật sư Cảnh kéo trợ lý Lôi lên xe thì thầm:
Không ngờ đợi liền một lúc hai tiếng, gần trưa mới nghe tiếng bước chân ở cầu thang, một đông tiễn các đầu bếp của Thực Thượng xuống lầu. Giản Phàm còn nói, hoan nghênh mọi người tốt nghiệp tới Thực Thượng làm việc, được vỗ tấy rào rào, đuổi đám người khác đi, sau đó lên xe của Cảnh Văn Tú. Nhìn hai người ghé tai thì thầm rồi cười với nhau, tư thế thân mật, cơn đau bao tử luật sư Cảnh lại nổi lên, ông thấy lát về nhà phải nói chuyện đàng hoàng với con gái rồi, đừng để nuôi dạy bao năm lại đi làm tiểu tắm.
Bữa cơm hôm nay tất nhiên luật sư Cảnh mời, tới khách sạn Hòa Bình, bốn người ngồi xuống, nhịn hai ngày rồi, trợ lý Lôi không đợi thêm được nữa, giọng có vẻ nịnh nọt:” Anh Giản, thứ cho tôi mắt kém không nhận ra anh là nhân vật ở Đại Nguyên.”
Giản Phàm liếc mắt nhìn luật sư Cảnh suy ngẫm không biết lão già này đơm đặt gì về mình, chắc không hay ho gì, thoải mái xuả tắy:” Nghề của tôi là đầu bếp, cái khác chỉ là sở thích nghiệp dư, không đáng nhắc tới.”
“ Vậy chuyện của chúng tôi ... Thế này anh Giản, tôi đi thẳng vào vấn đề, chuyện tìm người nói nửa tháng trước, phải làm phiền anh ... Tôi và luật sư Cảnh đã soạn một bản họp đồng, đại khái là trả trước một phần ba kinh phí, có tin tức trả một phần nữa, bất kể có tìm được hay không, chỉ cần có tin tức chuẩn xác sẽ trả nốt toàn bộ ... Nghe nói người anh có thể huy động không ít người.” Lúc nãy nghe luật sư Cảnh kể sự kiện Sở Tủ Nữ mấy năm trước làm trợ lý Lôi phải nhìn bằng con mắt khác:
Có điều lúc này hắn hi vọng vui vẻ tiếp nhận, tư vị vùng sơn cùng thủy tận như huyện Ô Long là thế nào thì hắn nếm trải, nhìn mặt xẹo là biết, chính là loại điêu dân trong miệng chính phủ.
“ Xin lỗi trợ lý Lôi, thái độ của tôi hôm đó đúng là mất thể thống, nhân cơ hội này tôi xin lỗi.” Bất ngờ là Giản Phàm khách khí nói:” Chuyện kia, về sau tôi nghĩ lại, khó, nghĩ mãi vẫn là khó.”
“ Đương nhiên khó nên mới tìm cậu, 60 năm rồi, nhiều hơn tuổi của tôi nữa mà. Chuyện trước kia chúng ta không nói, con người thì phải nhìn tới tương lai đúng không? Trợ lý Lôi cũng biết khó, nên không ép cậu tìm thấy người ngay. “ Luật sư Cảnh thấy thái độ Giản Phàm hòa hoãn hơn, nhảy vào giảng hòa nói giúp:
Dè đâu Giản Phàm liếc xéo ông tắ: “ Luật sư Cảnh, tôi không nói tìm người khó, mà tôi khó nói ra ngoài miệng.”
“ Cái gì?” Luật sư Cảnh ngẩn rằ:
Giản Phàm ngồi thẳng lên, vẻ mặt đúng là khó xử: “ Hôm đó tính sai, tính đi tính lại, 1000 vạn đúng là lỗ.”
“ Khụ !” Trợ lý Lôi ho một tràng:
Cảnh Văn Tú bị cha kéo ngồi bên cạnh khóe mắt cong lên nhìn Giản Phàm, biết y sắp giơ dao xẻo, cúi đầu xuống cười làm người bàng quản, kệ cha mình đánh mắt ra hiệu nãy giờ.
“ Lỗ??” Luật sư Cảnh mãi lâu mới nói được một chữ, làm luật sư đại diện cũng là nghề chuyên xẻo người, chưa bao giờ xẻo ác thế này:
“ Vậy bao bao nhiêu?” Trợ lý Lôi vạn vạn lần không ngờ, 1000 vạn còn kêu lỗ à:
“ Chuyện này, thật là không tiện nói ... 1000 vạn chẳng nhiều, lại còn trả theo đợt, tới khi đó có trả hết không khó nói ... Thế này nhé, luật sư Cảnh quen biết rộng lắm, trợ lý Lôi, nhờ ông ấy là được.” Giản Phàm cầm cốc trà lên uống, xuả tấy coi 1000 vạn như rác:
Luật sư Cảnh nào dám nhận: “ Đừng đừng Giản Phàm, có gì từ từ thương lượng, đừng lôi tôi vào, nếu tôi tìm được đã giúp nhiều năm trước rồi.”
“ Câu này nói trúng rồi, trợ lý Lôi, không phải là tôi muốn bắt chẹt, nghe nói anh tới Tảo Thụ Câu rồi?” Giản Phàm chỉ ra vấn đề: “ Đây là công việc cần vô số nhân lực vật lực, riêng huyện Ô Long đã có ba bốn chục vạn người, mà người Giản Hoài Ngọc muốn tìm chưa chắc đã ở huyện Ô Long, nhân lực huy động các phương diện càng nhiều, nói thẳng ra đây là chuyện bỏ tiền mua tin, rải dăm ba nghìn người rằ, thế nào cũng có tin ... Không đủ thì một vạn.”
“ Dăm ba nghìn? “ Luật sư Cảnh thiếu chút nữa nuốt mất lưỡi:
“ Anh có thể huy động chừng đó người?” Trợ lý Lôi hỏi vặn lại:
“ Được, cứ tùy tiện nghe ngóng xem số người tôi có thể điều động là bao nhiêu, nghìn người tôi có sẵn trong tắy, riêng nhân viên được đăng ký của Thực Thượng là 300, tùy tiện thêm vào người đưa hàng, vài ba nghìn dư sức. Tôi điều động 5000 trở lên hơi tốn công một chút, nhưng tôi tập hợp đám anh em lại cũng đủ ... Nói xem nếu huy động chừng đó người làm việc, nếu tiền không theo kịp, chẳng lẽ tôi làm việc cho các anh khiến mình phá sản, không phải lỗ à?”
Mở miệng ra là nghìn người vài nghìn người, nói như không, trợ lý Lôi hoài nghi nhìn luật sư Cảnh, ông ta khẽ gật đầu, tuy hơi thổi phồng, nhưng không phải quá mức.
Lúc này cơm nước đưa lên, có điều luật sư Cảnh và trợ lý Lôi không còn hứng ăn uống, chẳng động đũa, Giản Phàm mở rượu, gắp thức ăn ân cần mời Cảnh Văn Tú, hai người ăn ngon lành.
Trợ lý Lôi hồi lâu mới thiếu sinh khí nói: “ Anh Giản, vậy anh nói phải làm sao? Chúng tôi đều là người ngoài, trừ cung cấp tài chính không biết làm sao, ngày công an cũng không có cách nào, rốt cuộc tài chính cần bao nhiêu, anh cho một con số, tôi về báo với ông chủ.”
“ Rất thực tế, trợ lý Lôi, trước kia đắc tội rồi.” Giản Phàm đặt đũa xuống, giọng chân thành:” Tôi không vòng vo nữa, chuyện này kỳ thực không khó, anh kiếm đủ người là làm được thôi, còn phải là người bản địa, cầm tiền làm việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Vốn chuyện này cũng miễn cưỡng làm được, nhưng có chút vấn đề, cầm nhiều tiền như thế, chẳng may tiêu đi rồi mà người không tìm được, tôi thành kẻ lừa đảo à? Cho nên các anh tự làm đi, tốn bao nhiêu do các anh tự tiêu.”
“ Cũng phải.” Trợ lý Lôi thấy Giản Phàm nói rất hợp lý, có chút cảm thông với cảnh ngộ của đối phương, chẳng may khi đó bị chủ cắn trả nói là lừa đảo thì phiền toái: “ Luật sư Cảnh, thấy thế nào?”
Luật sư Cảnh thầm suy đoán tâm tư của Giản Phàm, e không phải làm được hay không, mà là sợ cầm tiền sinh vấn đề, chuyện này ông ta không quyết được, uyển chuyển nói: “ Giản Phàm, chúng ta quen biết cũ, cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc là muốn kiếm bao nhiêu? Nơi này không có người ngoài, được hay không cậu phải cho câu để chúng tôi còn về ăn nói chứ?”