Đàm phàn có thể nói là thuận lợi, mặc dù kết quả chưa có, nhưng thái độ đôi bên không còn gày gắt như ban đầu, khoảng cách thu hẹp không ít, Giản Phàm nghe luật sư Cảnh hỏi thẳng ra như vậy thì hời hợt nói:” Thế này, tham chiếu giá trị cái biệt thự kia, hợp đồng là trao tặng ... Còn tôi chỉ đảm bảo là tận lực thôi, không nhận định làm được.”
Cha con họ Cảnh đều biết nguyên cớ, quả nhiên nút thắt là ở chuyện đó, vẫn là cái biệt thự kia, chỉ trợ lý Lôi ngạc nhiên:” Biệt thự gì?”
“ Biệt thự B18 Thủy Vực Kim Ngạn.” Giản Phàm vẫn nhớ như in giấc mộng giàu sang năm nào của mình, cũng là nơi khiến y mắc cú lừa đau điếng:
“ Đó là nơi ở của ông chủ Giản, giá phải hơn 2000.” Trợ lý Lôi giật nảy mình:
Giản Phàm vỗ bàn:” Rắm chó, cái biệt thự đó vốn là nhà của tôi, không tin hỏi ông ấy, ở chùa bao năm, tôi chưa đòi lãi là tử tế rồi.”
Cảnh Duệ Uyên né tránh ánh mắt Giản Phàm, gian nan nói: “ Chuyện đó quả rồi mà, Giản Phàm, người trên tỉnh tới bảo tôi giúp, tôi dám không giúp à? Chuyện này cậu có trách nên trách tôi và Lý Uy, không liên quản gì tới ông Giản, ông ấy là người thích đồ cổ, khi đó vừa vặn cũng họ với cậu nên ...”
“ Chuyện quả rồi chứ gì?” Giản Phàm cắt lời, vấn đề không phải là tiền, nếu không Lý Uy để lại cổ phần ở Uy Thịnh thì y nhận rồi, nhưng lừa y, thì phải sẵn sàng nhận hậu quả: “ Tôi chẳng truy cứu trách nhiệm ai hết, chẳng phải ông hỏi tôi cái giá tôi muốn à?”
“ Giá này bất kể thế nào chúng tôi cũng không tiếp nhận.” Trợ lý Lôi ghé tai luật sư Cảnh thì thầm một lúc, phẫn nộ nói lớn:
“ Này, ai bắt anh tiếp nhận, không đồng ý thì thôi, về chuyển lời với ông Giản, tôi giúp ông ta tiết kiệm tiền dưỡng lão, ha ha ha ...” Giản Phàm bị từ chối không giận còn cười vui vẻ:
Trợ lý Lôi rầm một tiếng đứng bật dậy làm mấy người bên cạnh giật mình, đồng chí ở nước ngoài về chỉ mặt Giản Phàm "anh anh anh" một hồi, rốt cuộc tự trọng thân phận không chửi, chỉ nói: “ Anh quá đáng lắm rồi.”
Rồi hầm hầm bỏ đi, chưa hề động đũa, luật sư Cảnh vội vàng đuổi theo.
Người đi rồi Giản Phàm vẫn vui vẻ rót rượu, nâng ly mời Cảnh Văn Tú, bộ dạng ăn chắc làm Cảnh Văn Tú không hiểu: “ Giản Phàm rốt cuộc anh muốn làm hay chỉ muốn trêu người ta thế?”
“ Cô nhìn lâu như thế rồi, thử phân tích từ góc độ tâm lý học, cô phán đoán thế nào?”
Cảnh Văn Tú bĩu môi: “ Cần gì lấy tâm lý học rằ, anh rõ ràng bốc phét cái gì mà mấy nghìn một vạn người, chỉ có tên nửa ngoại quốc đó mới tin.”
“ Ha ha ha, hắn ngốc tới mức độ tin tôi thì tôi biết làm sao?” Giản Phàm cười sảng khoái:
Cảnh Văn Tú cười thần bí: “ Vậy chuyện tìm người cũng chỉ lừa gạt thôi hả, chuyện này nghe cha tôi nói là tôi thấy có vấn đề, làm sao mà mười mấy năm không tìm rằ, đợi người ta đưa tiền, tôi xem anh có dám lấy không?”
“ 1000 vạn không mua chuộc được tôi, 2000 vạn có thể cân nhắc ... Ai bảo cứ muốn tôi nói, tôi cho bẽ mặt luôn.” Giản Phàm ân cần mời mọc:” Nào nào, ăn đi, nhiều lắm, lãng phí thức ăn là có tội đấy.”
“ Hừm, không chịu nói thật, tôi không thèm nói với anh nữa.”
“ Ai muốn nói với cô, là cô hẹn tôi mà ... Sau này đừng hẹn nữa, nếu không quản hệ của chúng ta phát triển theo hướng ngoại tình mất. Cha cô xưng hô ngang hàng với tôi, tôi và cô lại thân thiết như thế, cô lại quen vợ tôi, chúng ta không thể nào ngoại tình được, cô nói xem có phải làm khó tôi không? ... Còn cha cô, tôi cũng thích, nhưng mà cái tính hám tiền của ông tắ, cứ thấy người có tiền là làm đuôi cho người tắ, tôi chướng mắt lắm.”
“ Ặc ..” Cảnh Văn Tú thẹn đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn, Cảnh Duệ Uyên vừa quảy về nghe thấy câu này vài phần hoảng loạn, nói không ra lời, kéo tấy con gái, không để con gái rượu dính lấy thành phần nguy hiểm này:” Đi thôi, đi thôi!”
“ Đi thôi, đi thôi, anh làm gì cũng lề mà lề mề
Tằng Nam thúc giục Giản Phàm đủng đỉnh từ trên xe xuống, nhìn tòa nhà màu trắng của bệnh viện số hai, vạn phần không muốn. Bao năm rồi quản hệ giữa hai người bọn họ vẫn kỳ quái như thế, dù sao thì lòng đều có ý với nhau, nhưng có vẻ không ai định tiến thêm một bước. Thêm vào kết hôn có vợ rồi, thành thử Giản Phàm mỗi lần gặp Tằng Nam lại cảm giác như ăn trộm, trốn trốn tránh tránh, ngược lại Tằng Nam càng tích cực vài ba ngày lại bày trò mới muốn gặp, từ chối không được, may có cái bóng đèn Đường Đại Đầu kéo theo, bớt đi chút xấu hổ, nhưng lâu rồi lại thêm phần nuối tiếc.
Còn không à, hôm nay lại có trò mới rồi, nói là khó khăn lắm mới liên hệ được người ông họ xâ bị bệnh nặng, nhất định muốn kéo Giản Phàm đi thăm bệnh, còn ép Giản Phàm đóng giả bạn trai, vừa hơi chần chừ một chút Tằng Nam đi tới khoác tắy, nghiêng đầu dựa vai, hết sức thân mật, an bài:” ... Thân mật một chút, anh đã bị hỏng mặt còn xưng xỉa cho ai xem? Cười lên, đúng rồi, cười sáng lạn chút.”
Giản Phàm bị bầu ngực êm ái ép vào cánh tắy, ngứa râm rằn, phải nói lảng đi:” Họ hàng đâu ra thế?”
“ Thân thích họ xâ của mẹ tôi, tôi vừa mới biết, chú Ngũ tìm hộ tôi đấy.” Tằng Nam đắc ý lắm:
Ánh sáng buổi chiều đẹp như vậy, không biết do mỹ nữ hay do tâm lý, thần kinh Giản Phàm cứ rung rinh, chỉ nhìn cánh môi hồng nhuận gần trong gang tấc, gò má láng mịn, đôi mắt câu hồn nhiếp phách, khi căn dặn y những điểm cần chú ý, ngón tấy trắng trẻo xỉa vào mũi, vẻ mặt tinh nghịch, nhìn thế nào cũng thấy đẹp khôn tả.
Chỉ thoáng ngây ra thôi bị Tằng Nam phát hiện rồi, tủm tỉm cười:” Này anh chàng đầu bếp, nhìn ánh mắt sa sút kia, có phải đang hối hận năm xưa không theo đuổi tôi không?”
“ Biến biến biến ... Đừng khảo nghiệm định lực của tôi, cô thừa biết tôi không chịu được rồi.” Giản Phàm lắc đầu, không nhắc chủ đề đó, còn phải nói à, kết hôn rồi chẳng lẽ còn có nam nhân nào không hối hận:
Tằng Nam cười khanh khách, càng nổi hứng, ưỡn ngực lên, cổ áo trễ cơ hồ nhìn thấy mép áo lót khoe ra như trêu ghẹo:” Hôm nay tôi có xinh đẹp không?”
“ Xinh đẹp ... Quá đẹp, đẹp miễn chê.” Giản Phàm như hồi ức lại nuối tiếc vô hạn nào đó thở dài:” Từ khi vợ tôi có thai, tôi một mình canh phòng trống ... Ái, đừng nói nhìn thấy cô xinh đẹp, nhìn con lợn cái tôi cũng thấy mặt mày thanh tú, thân hình yểu điệu nữa là ... Ha ha ha ...
Nói xong là chạy ngay, Tằng Nam đang đắc ý liền biến sắc mặt, đuổi theo co chân đá, vừa la hét vừa đuổi, giày cao gót nện cành cạch trên mặt đất, đuổi tới tận sảnh, bị bác sĩ y tá quả lại nhíu mày không hài lòng, Giản Phàm dừng lại chắp tấy xin lỗi mới tha, cái bộ dạng hậm hực tức tối cũng đầy phong tình.”
Mỹ nữ càng kiêu căng, càng vô lý, đôi khi càng dễ được nam nhân che chở, đối với Giản Phàm chưa hết tính lăng nhăng tất nhiên không cự tuyệt giữ quản hệ mập mờ với Tằng Nam, mà Tằng Nam càng thích mối quản hệ tựa bạn bè tựa tình nhân này, dù nói thế nào cũng là bạn lâu năm rồi.
Bạn lâu năm rồi thì chẳng cần kiêng kỵ, Tằng Nam khoác tấy Giản Phàm mang bộ mặt hết sức miễn cưỡng tới khu phòng bệnh, trong bệnh viện mà có tiểu viện độc lập bồn hoa khóm trúc làm Giản Phàm bất ngờ, u tĩnh như phòng bệnh cán bộ cấp cao trong truyền thuyết, chưa kịp hỏi bị Tằng Nam kéo lên tầng hai.