Tằng Nam khẽ đẩy cửa, trong phòng là một ông cụ nằm trên cái giường di dộng, chăn đắp hờ, bên cạnh là đống dụng cụ y tế, cửa sổ sát sàn rất lớn còn có hàng chậu hoa xanh đỏ, thêm không ít sức sống cho phòng bệnh sạch sẽ, rón rén tới gần, một cô ý tá khá xinh xẻo đưa tấy lên môi làm động tác giữ im lặng.
Phòng rất yên tĩnh, tới gần nhìn càng rõ, ông cụ tóc đã rụng gần hết, mắt nhắm nghìn, hõm sâu, xương gò má nhô hẳn lên, ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên khuôn mặt không còn lại mấy hào quảng sinh mệnh nữa, làm người nhìn thấy phải thương xót.
“ Bao tuổi rồi?” Giản Phàm hỏi nhỏ, miệng mỉm cười nhìn ông cụ ngủ yên bình, như đang ung dung đi về điểm cuối cuộc đời:
“ Hơn tám mươi.” Tằng Nam khẽ đáp:
“ Chúng ta mà sống được tới tuổi này cũng không tệ.” Giản Phàm cảm thán, bỗng nhiên giọng tựa có vô vạn cảm xúc: “ Con người già đi chẳng lẽ đều thế này sao?”
Tằng Nam không biết nghĩ gì, bất giác ôm tấy Giản Phàm càng chặt, lẩm bẩm: “Thật đáng thương.”
Giản Phàm đưa tấy khẽ vuốt má cô dỗ dành: “ Nhân sinh thất thập cổ lai hi, có thể ra đi một cách yên lành là chuyện vui ... Xin lỗi.”
“ Sao thế?” Tằng Nam không hiểu:
“ Còn nghĩ cô lừa đưa tôi đi đâu chơi cơ.”
“ Chẳng lẽ tôi gọi anh đi chơi không được à? Đường Đại Đầu gọi một cái, anh chạy rõ nhanh.” Tằng Nam giảu môi phụng phịu, ai không biết còn tưởng đang ghen:
“ Tôi không có ý đó, chẳng quả tôi sợ vợ tôi cả nghĩ thôi.”
Đứng nhìn một lúc, ông cụ trên giường mấp máy môi, mắt như cố mở rằ, Tằng Nam vứt bỏ Giản Phàm chạy tới, nắm lấy tấy khẽ gọi: “ Ông ơi, bọn cháu tới thăm ông đây.”
“ Ừ, tốt.”
Ông cụ vỗ vỗ tấy Tằng Nam, muốn ngồi dậy, Tằng Nam ấn nút điện, nửa giường từ từ nâng lên, thành tư thế ngồi, vừa vặn nắng chiếu lên mặt, ông cụ vừa mở mắt lại nhắm vào, giống hạnh phúc hưởng thụ hơi ấm. Y tá đi tới đo nhiệt độ, kiếm tra máy đo, sau đó rót nước đứt từng thìa nhỏ.
“ Ông bị bệnh gì thế?” Giản Phàm hỏi nhỏ:
“ Parkinson cùng với ung thư xương, nói nhỏ thôi, ông vẫn nghe thấy đấy.” Tằng Nam ghé tai thì thầm:
“ Sao cô không nói sớm, tôi đi tấy không, thật đúng là, không phải phép.” Giản Phàm còn nghĩ Tằng Nam chỉ bày trò thôi, không ngờ lần này đi thăm bệnh thật, còn là ông cụ bệnh nặng như thế:
Tằng Nam cười cảm kích đợi y tá cho uống nước xong, dẫn Giản Phàm tới bên giường, cúi xuống nói: “ Ông ơi, anh ấy là Giản Phàm mà cháu kể, người huyện Ô Long đấy.”
Ông cụ mở mắt đưa tấy rằ, Giản Phàm hiểu lúc này phải thể hiện trách nhiệm bạn trai rồi, nắm lấy bàn tấy gầy trơ xương, lạnh giá, khẽ gọi:” Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, bọn cháu sẽ thường xuyên tới thăm ông.”
“ Ừ, ừ, chàng trai có tinh thần lắm ..” Ông cụ nói chó chút hàm hồ:
Nói dối như thế làm Giản Phàm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác ông cụ còn muốn nói gì, ghé tai tới gần chỉ nghe thấy " Ô Long ... Tốt, tốt, Ô Long ..", Giản Phàm không hiểu, nhưng từ ánh ánh hiền hòa vui vẻ, có thể nhận ra ông rất hài lòng.
Ông cụ vỗ nhẹ vào tấy Giản Phàm, đưa cho một chuỗi hạt châu đen bóng, hẳn là ông ta muốn tặng quà cho cháu rể, nhìn quả giống như ngọc gì đó. Nhìn kỹ thì là hột đào Tiểu Sơn, thứ này chính là đặc sản Ô Long, không đúng, mẹ Tằng Nam người phương nam mà, ông cụ này sao lại có thứ này, mà nhìn độ bóng trên chuỗi hạt thì rõ ràng là lâu lắm rồi ... chẳng lẽ?
Giản Phàm ngớ người, quảy đầu nhìn Tằng Nam đang định hỏi thì một cánh tấy đưa lên xoa đầu, quảy lại nhìn, ông cụ phát ra tiếng hừ hừ từ cổ họng, như có chỗ nào đau đớn trên người, y tá khẩn trương đi tới, Giản Phàm ngăn lại, trừng mắt với Tằng Nam.
Bởi vì y nghĩ tới một người, có điều đối diện với ông cụ như khúc gỗ mục, không đành lòng, nghe tiếng ậm ừ, nụ cười dần hiện lên trên mặt Giản Phàm, đến Tằng Nam không hiểu gì, Giản Phàm cười như đứa trẻ, cúi xuống, cũng khe khẽ ngâm nga, hai người nắm tấy nhau, mặt ông cụ bừng sáng.
Tằng Nam ghe đầu tới nghe không rõ lắm, chỉ nhận ra "du diện, oa oa, oa thiếp ngư, mễ, hà lao, mễ tề" toàn bộ là tên món ăn, được Giản Phàm dùng âm điệu quái dị hát ra nghe thành bài hát, ngạc nhiên vô cùng, ngạc nhiên hơn nữa là ông cụ có vẻ cũng đang ngâm nga cùng vấn điệu. Y tá mừng lắm, nói chưa bao giờ thấy bệnh nhân vui như vậy.
Bài hát rất dài, vừa cổ quái vừa hoang đường, mỗi câu đều là do các loại đồ ăn ghép lại thành lời ca, hai người một già một trẻ, như hai đứa bé, khung cảnh càng lúc trông càng ấm áp êm đềm.
Ông cụ mừng lắm đưa tấy lên muốn ôm Giản Phàm, y tá đỡ lên, ánh mắt ông cụ ánh lên vẻ ngạc nhiên, chỉ Giản Phàm, môi mấp máy, như nhìn thấy người thân lâu năm, ông cụ gần đất xâ trời không chịu nổi kích động lớn như thế, toàn thân run lẩy bẩy, ngẹo đầu sang bên, ngất xíu.
Y tá cuống lên, Tằng Nam cũng hoảng hốt, bấm chuông một cái, bác sĩ đeo ống nghe vội vàng xuất hiện, trách y tá không nên làm ông cụ kích động, đuổi Tằng Nam và Giản Phàm ra ngoài.
“ Anh hát cái gì mà làm người ta hát xỉu luôn thế?” Tằng Nam lè lưỡi xấu hổ, thi thoảng quảy đầu về phía phòng bệnh:
“ Đó là tiểu khúc của Ô Long, nói tới cả nhà đoàn viên ăn cơm.” Giản Phàm thở dài nhìn chằm chằm Tằng Nam:
Tăng Nam né tránh: “ Nhìn tôi làm gì, chưa thấy bao giờ à?”
“ Ài, cô lại lừa tôi, đó không phải là ông cô, mà là Giản Liệt Sơn đúng không?” Giản Phàm nói không giống nổi giận, nhưng xoay người bỏ đi:
Tằng Nam rối rít đuổi theo, giang tấy chắn trước mặt: “ Giản Phàm, tôi không cố ý, thật đấy, anh xem ông cụ thật đáng thương, tôi gặp nhiều lần, chưa bao giờ thấy ông ấy vui như hôm nay.”
“ Có lần nào cô lừa tôi mà cô nhận là cố ý không? Vậy sao cô quen biết Giản Liệt Sơn, đi làm cháu gái cho người có tiền à? “ Giản Phàm lần này tức giận thật:
“ Không phải, tôi thấy ông ấy đáng thương, tìm người thân mười mấy năm .. Anh nhìn thấy rồi còn gì, người ta lại chẳng hại anh ...” Tằng Nam hoảng loạn giải thích, Giản Phàm bỏ đi, chẳng động lòng, rõ ràng là không tin, làm Tằng Nam cuống quít chạy theo, cô chẳng sợ trời sợ đất lại chỉ sợ Giản Phàm giận: “ ... Được rồi, không dấu anh nữa, chú Lý gọi điện nhờ tôi tới thăm ông ấy, ai lừa gì anh? Anh có gì mà lừa? Con người anh làm sao thế, không có chút tình thương nào à?”
Nhìn sắc mặt Giản Phàm buồn bã, Tằng Nam nhận rằ, người hiểu Giản Phàm nhất là Lý Uy, Lý Uy nói Giản Phàm là người quá nặng tình cảm, bất kể yêu ghét đều mãnh liệt hơn người thường nhiều, nếu đột nhiên tới tìm sẽ không có lời gì tử tế, nhưng nếu nhìn thấy ông cụ tội nghiệp, y sẽ động lòng.
Đúng lúc này có một đoàn người đi vào, bước chân hối hả, toàn người quen, vợ chồng Giản Hoài Ngọc, trợ lý Lôi Hàm Dương, còn có luật sư Cảnh lật đật theo đuôi và một nam nhân không quen, bốn năm người tới trước mặt Giản Phàm, chưa đợi y nói gì hai vợ chồng kia đã vái một cái, làm y lúng túng.
“ Anh Giản, tôi biết anh có thành kiến với chúng tôi, tôi cũng biết, nếu lỗ mãng nhờ vả, anh sẽ nghĩ mọi cách từ chối ... Cho nên nhờ cô Tằng mời anh tới, xin anh nể tình đồng hương, nể tình cha tôi không còn nhiều ngày tháng nữa, cha tôi cả đời chỉ có một tâm nguyện ấy thôi ...” Giản Hoài Ngọc lúc này thực sự cúi mình cầu khẩn, ngôn từ hết sức khẩn thiết:
Giản Phàm lòng vẫn chưa hết xúc động vì chuyện vừa rồi, chưa biết làm sao thì y tá chạy rằ, nói ông cụ đã tỉnh muốn gặp y, thở dài đi theo.