“ Đừng để bệnh nhân quá kích động, không được vào quá nhiều người.” Y tá đứng ở cửa, chỉ cho mỗi Giản Hoài Ngọc vào, ngày cả Diêm giả Văn cũng phải ở ngoài.
Trong phòng, ông cụ vừa mới tỉnh lại đưa tấy chỉ Giản Phàm, Giản Phàm đi tới, nắm lấy bàn tấy gầy quắt kia, sắc mặt u uất biến thành nụ cười, cười với Giản Liệt Sơn cũng đang cười hoan hỉ. Giản Liệt Sơn đem chuỗi hạt nắm trong tấy nhét cho Giản Phàm, đó là chuỗi hạt do hạt đào xuôn thành, cầm trong tấy lâu năm nên đen bóng như ngọc, Giản Phàm ghé tới nói: “Hạch đào trên núi, có thể tránh tà, chắc lâu năm rồi.”
Giản Liệt Sơn khẽ gật đầu, run run lồng chuỗi hạt vào tấy Giản Phàm: “ Nhị Lư làm đấy, 60 năm chỉ để lại thứ này thôi.”
Giản Phàm không nói gì cả, lòng vừa thương vừa bất đắc dĩ, cuộc đời mãi mãi không có sự bình đẳng, nhưng đều quả ngôi mộ sang thế giới bên kia.
Không từ chối, không đành lòng từ chối, ai có thể từ chối một sinh mệnh sắp rời cõi đời, huống hồ cái khẩu âm đậm vị quê hương kia, đánh động chỗ mềm yếu nhất trong tim Giản Phàm.
Giản Liệt Sơn lại run run đưa tấy gọi con trai, Giản Hoài Ngọc đi tới quỳ bên giường nắm tấy cha, ông cụ nhìn Giản Phàm, lẩm bẩm: “Chính là cậu ấy, chính là cậu ấy ... Nhất định là cậu ấy.”
Giản Hoài Ngọc ra sức vỗ về, tránh ông cụ kích động, bác sĩ ra hiệu mau kết thúc cuộc đàm thoại, Giản Hoài Ngọc đắp chăn lên cho cha, nắm tấy Giản Phàm đi ra ngoài, khi khép cửa lại, Giản Phàm nhìn thấy ông ta lau nước mắt.
“ Anh Giản, cha tôi bệnh nhiều năm, chưa bao giờ vui vẻ kích động như vậy ... Ông ấy mang thứ quý giá nhất cho anh rồi, ngày cả người làm con như tôi cũng không cho.”
Giản Phàm đưa tấy nhìn vòng, khẽ mân mê, mấy người khác đi tới hỏi tình hình, Giản Hoài Ngọc lắc đầu không nói, bất giác mọi người chú ý tới vật đặc biệt trong tấy y.
“ Ông Giản, tôi không chỉ là nhân vật nhỏ, còn là tiểu nhân, tôi thù rất dai, năm xưa Lý Uy xúi ông liên hợp luật sư Cảnh lừa tôi một vố, đẩy tôi ra đối đầu với anh em họ Tề, thiếu chút nữa làm tôi mất mạng, người anh em của tôi vì chuyện đó mà hi sinh. Tuy ông vô tâm, tôi không trách, nhưng lòng tôi vẫn không nguôi được ... Tôi biết ông có ý gì, vốn tôi định bẫy ông một cú để báo thù, nhưng nể mặt ông cụ và chuỗi hạt này, tôi đồng ý, nhưng tôi không chắc tìm được người.”
“ Cám ơn ... Cám ơn ...” Giản Hoài Ngọc hết sức kích động, sợ Giản Phàm nuốt lời: “ Anh yên tâm, tài chính cần bao nhiêu tôi cung cấp, dùng hình thức quyên tặng, không đủ tôi sẽ tăng thêm.”
“ Tiền thì chắc chắn là cần, ông tự xem mà làm, ba ngày sau tôi về Ô Long, phái một người theo tôi, đợi tôi ở Cầu Ô Long, tôi nhấn mạnh, chỉ được một người, chi phí tự chịu, tôi không phụ trách chiếu cố đâu.”
Giản Phàm nói xong chẳng buồn khách khí hàn huyên, đi thẳng xuống lầu trong ánh mắt quái dị của những người khác, Tằng Nam vội vã đuổi theo, cười lấy lòng, cô biết Giản Phàm ghét nhất bị người ta lừa, mà cô thì hết lần này tới lần khác bị đặt vào tình thế phải lừa y, tới giờ này chưa bị tuyệt giao là may rồi.
Sáng sớm thứ bảy, khi Lục Kiên Định vừa đỗ xe ở dưới tòa nhà trong tiểu khu, đợi một lúc thấy Ngũ Thần Quảng đi xuống, mặc bộ quần áo thường ngày nhàn nhã, còn vui vẻ hỏi cách ăn mặc này ra sao, tâm trạng hiển nhiên rất tốt, Lục Kiên Định tất nhiên là rối rít khen. Mặc dù đã không làm lái xe cho lãnh đạo nhiều năm rồi, nhưng phàm có chuyện gì, Ngũ Thần Quảng vẫn gọi tâm phúc đắc lực của mình, nhất là khi lộ trình xâ một chút.
Lên xe, Ngũ Thần Quảng mới sực nhớ: “Kiên Định, hôm nay là bao nhiêu rồi nhỉ?”
“ 28 tháng 6 ạ.”
“ Ồ, chuyến hành trình tìm người thân ở Ô Long cũng bắt đầu, có tin gì mới báo ngày cho tôi, mà thằng nhãi Giản Phàm kéo ai ở đội cảnh sát đi làm đầy tớ thế?”
“ Ha ha ha, bí thư đúng là tính toán không sai, còn ai được nữa, Tiêu Thành Cương thôi, cùng lớn lên ở Ô Long, tôi cũng dặn dò cậu ta cẩn thận rồi.”
“ Ai nữa?”
Lục Kiên Định lắc đầu:” Chỉ có một người, hết rồi.”
“ Cậu ta không định đối phó quả loa chứ? Tôi còn nghĩ là sẽ lừa gạt vài người nữa, chí ít phải kéo cả đội trọng án.” Ngũ Thần Quảng hơi bất ngờ, trước đó phán đoán thế nào Giản Phàm một khi đã đồng ý tham giả vụ này thì phải tới đội cảnh sát xin giúp đỡ, đó là toan tính của ông tắ, làm việc với Giản Hoài Ngọc thì ở thế yếu, nhưng Giản Phàm đi nhờ vả thì họ sẽ ở cửa trên, không ngờ Giản Phàm chỉ lấy một người, không bình thường chút nào:
Lục Kiên Định nhận ra lãnh đạo không hài lòng, vừa lái xe vừa cẩn thận giải thích: “ Tôi vốn chuẩn bị cho cậu ấy một đội 8 người, nhưng cậu ta nói nhiều người chỉ hỏng việc, nên lấy một người, tôi thấy cậu ấy nói có lý, lần trước tôi dẫn đội xuống, đừng nói làm việc, giao lưu cũng khó, người thành phố và nông thôn khác biệt quá lớn ... Bí thư không biết, ngày cả tiếng địa phương nghe cũng không hiểu.”
“ Cậu ấy còn nói gì không?” Ngũ Thần Quảng cắt ngang:
“ Không nói gì nữa ... Bí thư cũng biết, cậu ấy tính toán gì trong lòng sẽ không nói trước.”
Làm lãnh đạo đều thích nhìn xâ trông rộng, nắm được toàn cục, hiện giờ cục diện rất vi diệu, nhiều phương đều đang dốc sức, thực tế sau khi cục tổ chức đội công tác xuống nông thôn. Giản Hoải Ngọc có thuê hai thám tử tư đi điều tra, đào xới cả tháng hoài công mới phải mời Giản Phàm. Vốn Ngũ Thần Quảng tính toán để Giản Phàm dẫn đội, giống như trước kia, tra ra thì công của cảnh sát, tra không ra thì chẳng có trách nhiệm, nhưng Giản Phàm làm thế này hỏng mất tính toán của ông tắ.
Lục Kiên Định trấn an: “ Bí thư đừng lo, thằng nhóc đó bản lĩnh lớn lắm, hồi tổng giám đốc Tân Thế Giới bị bắt cóc, không ai cung cấp lực lượng cho cậu tắ, vậy mà cậu ta vẫn triệu tập được cả đống người tìm ra đó thôi.”
“ Vấn đề ở chỗ lần này chúng ta không thể khoanh tấy ngồi nhìn, lãnh đạo tỉnh đã đánh tiếng xuống dưới, Giản Phàm không tìm ra còn đỡ, nếu để cậu ta đơn thương độc mã làm được, còn chúng ta chẳng biết gì, vậy thì cục ăn nói ra sao? Có tin tức xác thực là phải biết ngay, tổ chức lực lượng sẵn sàng đợi lệnh, ngàn vạn lần không thể mất mặt với lãnh đạo tỉnh. “ Ngũ Thần Quảng chỉ điểm:
Có điều chuyện này Lục Kiên Định cũng đã làm thỏa đáng: “ Ý tứ này tôi đã nói với Giản Phàm, cậu ta lý giải, cũng nói rồi, chỉ cần tìm được manh mối sẽ để người chúng ta ra tấy ... Cậu ấy không cần danh tiếng, tôi đoán chừng là vì tiền đủ rồi, 2000 vạn cơ mà, thật không dám tưởng tượng, hôm đó cậu ấy hô 1000 vạn, ai cũng choáng váng, không ngờ còn có thể đẩy giá lên gấp đôi.”
Ngũ Thần Quảng vỗ đùi nuối tiếc: “ Nhân tài, nếu như cậu ta làm lãnh đạo đội công an, người dưới không bao giờ phải lo thiếu kinh phí.”
Trò chuyện một lúc, Lục Kiên Định không quên sư mệnh của mình, đến lúc đợi đèn đỏ mới hỏi đi đâu.
Ngũ Thần Quảng phất tắy: “ Tới Tiểu khu Thiên Lãng Danh Thành, nhà Giản Phàm ... Thăm mẹ vợ cậu tắ, cũng là chị dâu tôi. Còn nhớ Dương Công Uy không? Ông ta sắp ra rồi, ông ta chẳng làm gì ra hồn, nhưng lấy được người vợ tốt, chị ấy mấy năm quả chạy vạy khắp nơi vì để ông ta được ra sớm vài năm ... Hôm nay tôi chuyên môn tới đưa chị ấy đi thăm tù ... À, phải rồi, ông ta còn có đứa con rể tốt, cả tôi cũng không thể không coi trọng cậu tắ.”
Nói thế Lục Kiên Định bội phục lãnh đạo, hắn không nghĩ sâu xâ như vậy, thế này là bán cho Giản Phàm một cái ân tình, trói buộc y, không có việc gì thì thôi, có việc gì, chẳng lẽ Giản Phàm còn có thể đứng ngoài? Đúng là nhìn xâ trông rộng.