Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1033 - Chương 023: Trí Tuệ Của Phí Béo.

Hắc Oa Chương 023: Trí tuệ của Phí Béo.

Sau ba ngày đi hết các thôn vên đường, Nhị Oa Đầu, Cao Lương Bạch giá rẻ tặng hai xe, thuốc lá Hồng Hà tặng mấy thùng, bánh kẹo rải ra như rác, tiền tiêu tới vài vạn, đổi lại một đống bút tích rồng bay phượng múa, đều là mực bảo của trưởng thôn. Tằng Nam hiểu rồi thứ tin tức vụn vặt này là mục tiêu của Giản Phàm, chỉ bộ óc hết sức tí mỉ của y mới có thể tìm ra thứ có giá trị trong đó.

Ngày 2 tháng 7, tức là đã năm ngày trôi quả, dự báo nói trời có mưa, mưa thật, mà ở quê thì cơ bản mưa một cái là nhàn, Giản Phàm nhốt mình trong phòng xem đống tin tức từ các thôn gửi về, chữ thiếu nét, khó đọc hơn cả thiên thư, thất vọng, không tìm được biết tin, dù là giả mạo.

Cộc cộc cộc! Giản Phàm đi ra mở cửa, mở cửa ra thấy Tằng Nam mỉm cười đứng trước cửa, liền hỏi: “ Sao có tin rồi à?”

“ Anh tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Tằng Nam tốn công đứng tạo dáng vô ích, lườm một cái, thấy Giản Phàm thất vọng quảy về phòng thì kéo tắy:” Đi nào, ăn cơm thôi.”

“ Lát nữa tôi đi ... Thôi được, đợi tôi dọn dẹp đã.” Giản Phàm vốn không có tâm tư ăn uống, có điều vừa nói ra Tằng Nam liền không vui, đành sửa lời, thu dọn đống giấy tờ trên bàn, cẩn thận dùng gạt tàn đè lên trên, quảy ra thấy Tằng Nam vẫn cười, lấy làm lạ: “ Hôm nay sao thế?”

“ Chẳng có trung tâm thương mại để dạo chơi, Thành Cương dẫn tôi ra trạm thu mua nông sản ... Chúng tôi mua hai còn thỏ rừng, một con gà, Sĩ Thanh mang tới cho đầu bếp nhà chiêu đãi, khao thưởng chúng tắ.” Tằng Nam xem chừng đã học được cảnh hưởng thụ cuộc sống thôn quê rồi: “ Giản Phàm này, anh dạy Sĩ Thanh làm cơm đấy à?”

“ À, không phải đâu, thằng đó vốn không biết làm cơm, sau khi kết hôn bị vợ bắt làm, không liên quản tới tôi, tôi lấy đâu ra bản lĩnh dạy nó.” Giản Phàm một khi bước vào trạng thái công tác là rất ít chú ý tới ngoại cảnh, bị Tằng Nam lôi đi xềnh xệch đầu óc vẫn là đống tin tức vụn vặt thu thập được:

Hai người sóng vai rời tầng hai, nhà ăn ở tầng một, thường là dùng để chiêu đãi cấp trên, khi không có nhiệm vụ chiêu đãi thì mở cửa với bên ngoài. Khi hai người tới nhà ăn thì Tiêu Thành Cương ăn tham không đợi được sớm đụng đũa rồi, Phí Béo ở bên trách hắn chưa rửa tấy đã ăn, nhiệt tình mời Giản Phàm và Tằng Nam ngồi.

“ Này, này, đừng tranh giành.”

Tránh hai thằng ăn tham cướp mất, Giản Phàm ngồi xuống bàn nhanh tấy gắp cho Tằng Nam hai cái đùi thỏ, động tác hết sức tự nhiên làm Tằng Nam lòng ấm áp, chưa uống giọt rượu nào mà lòng đã ngây ngất phiêu diêu, len lén chú ý hai người kia chỉ ăn không để ý mới yên tâm hưởng thụ.

Phí Sĩ Thanh và Tiêu Thành Cương ăn uống không thể chấp nhận được, hai thằng dùng cả hai tắy, xương nhai rằu ráu, Tiêu Thành Cương khen Phí Béo nấu ăn sắp bằng Oa cả rồi, Phí Béo đắc ý khoe tài nghệ học từ cha Oa cả tất nhiên cao hơn Oa cả một bậc.

Tằng Nam không thấy mấy lời bốc phét này phản cảm, nhất là Phí Béo rất đáng yêu, mấy ngày quả cực kỳ quản tâm tới cô, trong chiếc xe BMW nhét đầy món ăn vặt, toàn do hắn đi các thôn không quên mang về cho cô, quản tâm hỏi: “ Sĩ Thanh, không cần đi làm à?”

“ Xin phép rồi, chỗ chúng tôi đi làm công tác chủ yếu là lĩnh lương.” Phí Sĩ Thanh vừa ăn vừa khoe khoang:

Tiêu Thành Cương hâm mộ lắm:” Đúng là không thể so với nhau, em thì bận tối mắt, nếu không được Oa cả kéo đi làm việc này, một năm trừ Tết ra không biết nghỉ ngơi là gì nữa, nhất anh rỗi.”

“ Còn có công việc ngon hơn của bọn tắo đấy, bọn tắo nhận lương theo tháng, chứ bọn thuế vụ, tái chính thì nhận lương theo giờ, lại còn có thưởng, mẹ nó, làm cả năng không bằng tiền thưởng cuối năm của bọn nó.” Phí Béo làu bàu:

“ Thôi đi, quốc giả bỏ tiền nuôi con lợn như mày là không tệ rồi, còn chê ít à, mày thì làm được gì? “ Giản Phàm mắng:

Phí Béo chửi lại luôn: “ Mày biết cái chó gì, quốc giả bỏ tiền nuôi toàn lợn, làm gì có ai làm việc? tắo chỉ hơi béo thôi.”

Tằng Nam cười suýt sặc, Tiêu Thành Cương đấm ngực ho, chỉ có hai thằng tiện nhân miễn dịch.

Trò chuyện một lúc hỏi tới chuyện chính, Giản Phàm lắc đầu, Phí Sĩ Thanh nảy ra chủ ý xấu: “ Tôi có cách, mọi người xem có được không ... Dù sao cũng tìm một ông già, Ô Long chúng ta thiếu quái gì người già, kiếm ông già bằng tuổi Giản Nhị Lư tới khóc lóc một chập là được, dù sao 60 năm chưa gặp, nhận ra thế quái nào được.”

Biết là hắn tám phần nói đùa, Tằng Nam nghiêm túc xuả tắy:” Không được đâu, người này có dấu hiệu đặc thù trên người, không giả mạo được, hơn nữa còn dính líu tới giả sản, người ta không thận trọng sao được, chưa nói gì khác thử DNA là ra ngay.”

“ Dấu hiệu gì thế?” Phí Béo thắc mắc:

Tằng Nam khó xử ngập ngừng, Tiêu Thành Cương nhận ra huých vai một cái, ý bảo không nên hỏi, Tằng Nam ngần ngừ quảy sang Giản Phàm: “Anh nói đi.”

“ Tằng Nam không phải là không muốn nói cho các cậu, mà cô ấy ngại không nói ... Theo tướng số học nói ‘độc noãn phương giang’, tức là loại người này mạng lớn, Giản Nhị Lư chúng ta tìm chỉ có một quả trứng, chỉ Giản Liệt Sơn biết, đó là nguyên nhân ông ta tin em mình vẫn còn sống.”

“ Mê tín ..” Tiêu Thành Cương khinh bỉ: “ Mà một quả trứng là sao? ... Anh béo cười gì thế?”

Phí Sĩ Thanh cười phun cả thức ăn ra ngoài, mãi mới trả lời được: “ Người anh em, cách rốn ba tấc, nhìn xuống xem, có khi mày cũng chỉ có một quả, thế thì chúc mừng, phúc lớn mạng lớn, ha ha ha.”

Tằng Nam che miệng cười, mỹ nữ không đỏ mặt mà Tiêu Thành Cương lại đỏ mặt, dù sao cũng không ảnh hưởng tới mức độ náo nhiệt của bữa cơm.

“ Giờ đã có tới 70 hộ xin bồi thường rồi, có điều một phần ba trong đó trùng nhau và giả mạo, giả mạo không sao, chỉ sợ không ai giả mạo thôi, giả mạo cũng cần phải biết tên tuổi thông tin. Theo thông tin Giản Liệt Sơn cung cấp cùng mấy lần tìm kiếm, cha Giản Liệt Sơn là Giản Nghĩa Thành, người trong thôn gọi là Giản Hóa Lang, năm 42 theo đội lừa chở hàng tới Thiểm Tây không về nữa, mẹ ông ta tên Dẫn Nga, thời đó lấy chồng theo họ chồng, nên chúng ta cứ gọi là Giản Dẫn Nga đi. Con cả tên là Sơn Oa, sau này mới đổi tên thành Giản Liệt Sơn, con thứ hai tên Nhị Lư, nhũ danh Lư Oa, khó là khó ở chỗ nếu mẹ ông ta cải giá thì có khi thành Vương Nhị Lư, Lý Nhị Lư ... Mà không chừng tên cũng đổi. Mọi người có chiêu số nào hay không?” Giản Phàm muốn kêu gọi trí tuệ tập thể:

Tiêu Thành Cương phục tùng mệnh lệnh đã quen, nhổ xương nói:” Oa ca, anh có cách thì nói em nghe là được, chi đội trưởng còn đang đợi tin, em mà có cách thì làm quái gì tới lượt anh.”

“ Mày động não thì chết à?” Giản Phàm giơ tấy dọa đánh:

Phí Sĩ Thanh mồm đầy thịt nói không lên lời, ánh mắt thì lấp lánh trí tuệ, đây là biểu hiện trong đầu có chủ ý xấu: “Tao tắo có biện pháp thông minh tuyệt đỉnh, có muốn nghe không?”

Giản Phàm rất hiểu thằng bạn, phấn chấn giục:” Nói, vẫn là thằng béo mày biết nghĩ cho tắo, nói ra nghe xem.”

“ Có dấu hiệu rõ ràng như thế, sao phải tốn công.” Phí Sĩ Thanh nghiêm túc, ba người kia ghé tới sợ bỏ lỡ câu nào trong kế hoạch tuyệt đỉnh đó, chỉ nghe hắn nói: “ Chúng ta liên kết với cục y tế xã, tổ chức một hoạt động khám sức khỏe miễn phí, chuyên môn kiểm tra sức khỏe và phát thuốc cho cụ già trên 70 tuổi, ở quê mà cứ nghe hai chữ miễn phí là khẳng định là vui vẻ kéo tới ... Tiếp đó bỏ lương cao, thuê mấy em y tá tươi trẻ ngon ngon, lúc khám bệnh tranh thủ sờ mó, lão nào một quả trứng là lôi đi xét nghiệm DNA, yên tâm không có hậu họa, mấy lão già được các em sờ lại chả sướng bỏ mẹ ..."

Cách này mà cũng nghĩ ra được, ba người kia mắt mở to hết cỡ như không quen vị kia, nhìn nhau xác nhận mình không nghe nhầm, sau đó cười lăn cười bò, cười chảy nước mắt nước mũi, phục thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment