“ Cho nên anh chuẩn bị nghỉ hưu sớm, chuyện làm ăn để cho Trương Vân và đám đầu bếp, ngày ngày đưa vợ đi du lịch, theo Đường Đại Đầu câu cá, cùng xen múa khóa thân à?” Tằng Nam khẽ hừ mũi, giọng có chút ghen tuông, tất nhiên là ghen với Dương Hồng Hạnh rồi, quả lời Đường Đại Đầu cô biết vợ chồng nhà người ta sống hạnh phúc mỹ mãn ra sao, cái tên đầy thói hư tật xấu năm nào giờ thành người chồng gương mẫu:
Thế có đáng ghét không cơ chứ?
“ Ừ, thế' không phải tốt à, huống hồ ngành ẩm thực này số lượng mà lớn lên là không đảm bảo được chất lượng, mở rộng thêm khó tránh khỏi món ăn đi xuống, điều đó tôi không cho phép.” Giản Phàm ở mặt ăn uống có cố chấp riêng:
Tằng Nam thấy Giản Phàm nói tiêu sái như thế thì thắc mắc:” Vậy sao anh còn lấy 2000 vạn của người tắ?”
“ Sái thoát chưa triệt để, không chịu nổi dụ hoặc chứ sao?” Giản Phàm cười ngượng: “ Tôi muốn sống thoải mái hơn, chứ đâu phải thành thánh, bây giờ có cơ sở vật chất rồi mới bốc phét mấy câu này, đổi lại mấy năm trước nói ra cô cũng khinh tôi.”
Tằng Nam phì một tiếng, che miệng cười dài, kéo Giản Phàm lên: “Được rồi, về ăn sáng, anh là người phàm tục thôi, đầu thai vẫn thế, nói thẳng là tham tiền đi, ai chê cười anh chứ.”
“ Cô xem con người cô kìa, tôi thực sự không tham tiền, chẳng quả con số quá lớn không kiềm lòng nổi, nói thật với cô nhé, tôi nghĩ ông ta giàu thì giàu, bỏ ra một hai nghìn vạn phải cân nhắc, ai nghè người ta đưa thật ... Làm tôi cưỡi hổ khó xuống, giờ không tìm ra cái gì thì mất mặt lớn.” Giản Phàm phủi mông đứng dậy:
Tăng Nam vỡ lẽ, chỉ mũi Giản Phàm:” Hiểu rồi, cho nên anh mới chỉ gọi thêm hai người anh em thân thiết, cùng với người tùy tòng không thể không theo là tôi, chủ yếu vì sợ mất mặt chứ gì?”
Chuyện này có quá nhiều yếu tố không xác định, không kiểm soát được, dù cố hết sức vẫn phải đợi may mắn có mỉm cười không, Giản Phàm thẳng thắn thừa nhận:” Còn gì nữa, trống giong cờ mở mà đi, sau đó trắng tấy về ăn nói ra sao?”
Tằng Nam thấy quả một thời gian nữa mà vẫn không có gì thì đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi, an ủi: “ Dù sao tiền đã tặng anh, không tìm được cũng phát tài lớn.”
“ Làm thế sao được, ông cụ sắp chết đang chờ tin kìa, làm thế còn là người sao? Nếu không tìm được, trừ chi phí rằ, tôi sẽ trả lại hết ... Nếu chỉ có Giản Hoài Ngọc thì tôi đã lấy tiền không làm gì rồi, nhưng mà còn ông cụ ... Ài thôi, chuyện đã quả thù dai làm gì?” Giản Phàm cứ vừa đi vừa nói lúc không nghe thấy động tĩnh gì mới phát hiện Tằng Nam đã dừng lại từ lúc nào, đang si mê nhìn mình, rất vui vẻ, rất tán thưởng, ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Phàm mỉm cười: “ Đâu cần sùng bái tôi như vậy, con người tôi cũng tạm được thôi.”
“ Biết thừa anh, cầm không được, bỏ không nỡ.” Tằng Nam oán trách một câu tựa hồ có thâm ý nào đó, hỏi: “ Biết vì sao Giản Hoài Ngọc dám đưa tiền cho anh không?”
“ Vì sao?”
“ Ông ấy vốn không tin anh, có điều sau khi nói chuyện với chú Lý liền quyết định, chú Lý từ lâu nhìn thấu anh rồi, tài hoa lớn thành tựu nhỏ, miệng độc lòng mềm, làm việc không đủ tàn nhẫn ... Đã cho anh rồi còn đi trả lại? Uổng công đi một chuyến à ... Hừ, chẳng buồn nói với anh nữa.”
Tăng Nam giáo dục chỉ thấy Giản Phàm cười ngốc nghếch, toàn thân chẳng có lấy một chút thông minh tinh quái thường ngay, hậm hực quảy đi:
Con bà nó, dám bình luận lão tử như thế, đợi tôi gặp ông cho ông biết thế nào là tàn nhẫn, Giản Phàm lẩm bẩm đi về, tuy thế cũng biết, e có gặp lại cũng không ra tấy được. Mặc dù bị người ta vờn trong lòng bàn tắy, nhưng kỳ thực mỗi lựa chọn lại là của mình, muốn trách người ta cũng chẳng được.
Cơm sáng rất đơn giản, cháo gạo, củ cải dầm và đỗ xào thịt, Tằng Nam có cái hay, bất kể là tức giận hay cao hứng, nhìn mặt cô sẽ không thấy chút manh mối nào cả, trong bữa ăn vẫn cùng Tiêu Thành Cương trò chuyện vui vẻ, thi thoảng mới nhìn Giản Phàm một cái, tựa hồ chọc tức được Giản Phàm thấy rất có thành tựu. Giản Phàm làm được gì đây, đành giả vờ như không nhìn thấy thôi.
Nếu trên đời này có khắc tinh, Tằng Nam chính là khắc tinh của y, trên người Tằng Nam có đủ mọi tính xấu mà y không thích ở một cô gái, nhưng rốt cuộc tới giờ hai người họ vẫn dính lấy nhau một cách không rõ ràng.
Đang ăn thì có tiếng dép lê quẹt đất xoèn xoẹt, đó là tiếng lê dép đặc trưng của thằng béo, lạ cái là giờ này thằng béo phải đang ngủ tít mù khơi mới đúng, thằng này không dậy trước 8 giờ, dậy không ăn sáng cơ mà? Chớp mắt thấy đúng là Phí Sĩ Thanh, vẫn mắt nhắm mắt mở vừa đi vừa ngáp, ngồi bên bàn ăn gục đầu xuống bàn.
Tiêu Thành Cương cười đểu:” Anh Phí, mộng tinh hay sao mà dậy sớm thế?”
“ Đúng thế béo, mặt trời đã chiếu tới mông đâu mà đã dậy?” Giản Phàm trêu ghẹo:
Tằng Nam thì chu đáo gọi thêm bát thêm cháo, Phí Béo ngáp một cái sái quải hàm:” Mày tưởng tắo muốn dậy à, mới sáng sớm ngày rằ, mẹ nó, đang ngủ thì gọi điện quấy nhiếu tắo.”
Giản Phàm cười đểu :” Ai thế, ai đi chọn đối tượng quấy nhiếu kém chất lượng vậy?”
“ Đừng hạ thấp hình tượng của tắo ... Còn ai, đòi bồi thường chứ ai, Oa ca, thế này rồi một ngày dì hai cô ba chú bốn sẽ chặn cửa đòi tiền đấy, xem lúc đó mày giải quyết thế nào.” Phí Sĩ Thanh cầm bát cháo lên, mắt chưa mở mà mồm đã húp sụp một hơi: “ Biết có bao nhiêu nhà không?”
“ Bao nhiêu?”
“ Ba mươi, thèm tiền phát điên rồi, nói trước, hôm nay tắo đếch đi đâu, mưa vừa xuống không khí ẩm thấp, ăn xong tắo về ngủ bù ... Bọn mày thích đi đâu thì đi, có tin báo tắo.” Phí Sĩ Thanh ném ghi chép cho Giản Phàm tự xem:
Giản Phàm biết trước rồi, cái thằng này trừ ăn với chơi thì làm gì chẳng thể nhiệt tình quá một tuần, Giản Phàm xem lượt quả một lượt thình lình vỗ bàn: “ Cái này ai báo?”
“ Không ghi rõ à, thôn Hồi Long.” Phí Sĩ Thanh giật này mình, làu bàu:
“ Con bà nó, tắo tát chết mày giờ.” Giản Phàm đột nhiên nổi nóng vô cớ:
“ Cái gì, cái gì? Mày dọa ai đây? tắo sợ mày chắc.” Phí Sĩ Thanh sửng cồ trừng mắt lên:
Tằng Nam không hiểu đang yên lành xảy ra chuyện gì, cầm lấy tờ giấy xem, thấy ba chữ
Giản Hoạt Lang", vừa nhẩm cái tên trong
đầu tức thì cũng líu lưỡi, lắp ba lắp bắp: “ Đây, đây là Hoạt Lang hay Hóa Lang ... Đừng nói đây chính là, Giản Hóa Lang ... Giản Nghĩa Thành chứ nhé?”
Tiêu Thành Cương cũng ghé đầu nhìn: “ Rõ ràng là chứ Hóa, ai lại gọi là Hoạt chứ, chắc chắn là Hóa Lang rồi, chỉ không biết có đúng người không.”
“ Chưa biết, nhưng ít nhất tên thì đúng rồi!” Giản Phàm lại đập bàn lần nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng béo: “ Chúng ta chính là tìm người này đấy, thằng vương bát đản, mày chơi game tới ngu người rồi à? Mày có nghe nhầm không thế?”
“ Trưởng thôn phát âm không rõ, trách tắo sao được, dù sao cũng đồng âm mà ...” Phí Sĩ Thanh vừa húp cháo vừa càu nhàu đổ lỗi, không ngờ chẳng thấy ai nói gì nữa, ngẩng đầu lên chỉ thấy ba cái bát cháo húp dở, người đã chạy đi rồi, vội ném bát la oai oái chạy theo thì mấy người kia đã đi mất rồi, hậm hực một lúc quyết định về phòng ngủ nướng.
Vội cái quái gì, chạy đi đâu được?