Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1036 - Chương 026: Khó Phân Thật Giả. (3)

Hắc Oa Chương 026: Khó phân thật giả. (3)

Tin tức xuất hiện này là thật hay giả? Đi mất hai tiếng mới vào thôn Hồi Long, chẳng ai để ý tới nghỉ ngơi, trực tiếp tới ủy ban thôn, hôm nay nơi này có 6 người yêu cầu bồi thường đều có mặt, tổng cộng 14 người, trưởng thôn Giản nhiệt tình đón mấy vị thần tài.

Giản Phàm cầm tờ giấy đọc tên, Giản Đại Vĩ, Giản Trường Vân, Giản Chương Nghĩa, Lý Trường Chuyên ... Cố ý không độc tên "Giản Hóa Lang", đọc tới tên nào, Tằng Nam và Tiêu Thành Cương theo lệ cấp 1000 đồng. Nói đây là tiền tạm ứng sau khi xác thực sẽ trả nốt, người được tiền hoàn hỉ, lăn vân tấy ký tên, rối rít cám ơn rồi hớn hở rời đi.

Lúc ở trên xe bọn họ đã thảo luận với nhau rồi, sẽ không để lộ mục đích vội, trước tiên thăm dò đối phương đã, đề phòng lừa đảo nói thuận theo ý bọn họ có được thông tin vô nghĩa không thể kiểm chứng, hoặc là phát hiện ra bọn họ đang tìm kiếm, gây khó khăn làm giá.

Giản Phàm hi vọng người báo danh Giản Hóa Lang là ông hoặc bà già chừng năm sáu chục tuổi, chuyện lâu như thế, có tin tức gì hẳn là từ người độ tuổi này mà rằ, có điều chuyện không được như ý nguyện, 5 nhà 13 người đi rồi, chỉ còn lại một người gầy khô, má hóp, mắt đảo như rằng lạc, chừng 30, nhìn tướng mạo ai cũng hoài nghi là hạng gian trá.

“ Ông chủ Giản, có phải thằng bé này nói dối không?” Trưởng thôn Giản thấy Giản Phàm không đọc tên mà quản sát người kia thì thắc mắc:

Giản Phàm gật đầu cố tình nói:” Tảo Thụ Câu có người tên Hóa Lang, có điều không phải Giản Hóa Lang, nếu còn sống cũng trên trăm tuổi, nếu có thể nói ra tên thật và chỗ chôn thì vẫn có thể cấp tiền.”

Thấy người kia tức thì tái mặt, còn trưởng thôn Giản thấy mất mặt lắm, vung tấy tát đánh chát, chửi mắng té tát:” ... Thằng con lừa này, biết ngày mày không tốt đẹp gì, tắo nói mà, sao lại báo cái tên đó , mày nghĩ người bên trên đều ngu ngốc cả à, không tra không hỏi mà đã phát tiền cho mày chắc? Xéo, xéo!”

Giản Phàm vốn còn định hỏi thêm, ai ngờ uy của trưởng thôn quá lớn, vừa kêu xéo một phát, nam nhân ngồi ở gần cửa chạy như bị chó đuổi, khi Giản Phàm đuổi ra ngoài thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thành phố Đại Nguyên, trời oi nóng, không khí sặc một cái mùi ô hiễm.

Sắp hết giờ làm, Lục Kiên Định từ tòa nhà chi đội hình sự đi rằ, tới đội trọng án, rất yên tĩnh, hành lang trống vắng và căn phòng im ắng. Đây là bộ phận duy nhất không bị kiểm tra chuyên cần, vì người ở đây làm việc không theo giờ hành chính. Hắn gõ cửa văn phòng Tần Cao Phong, cũng không có người, định lấy di động gọi thì nghe thấy tiếng huỳnh huỵch ở phòng luyện tập trên tầng ba, vẫn bấm số, quả nhiên tiếng chuông từ đó phát rằ.

Tần Cao Phong vừa cầm lấy điện thoái thì chuông ngừng reo, ngẩng đầu lên thấy Lục Kiên Định đứng cửa vẫy tắy.

Mấy đội viên mặc quần thể thao, mình trần đang đối luyện dừng lại chào, Lục Kiên Định vui vẻ đáp lại, hắn ở nơi này nhiều năm, rất có tình cảm. Biết có chuyện, Tần Cao Phong lau quả loa mồ hôi, khoác áo ra ngoài, còn chư kịp hỏi chuyện gì Lục Kiên Định đã mắng:” Cao Phong, không phải tôi nói anh chứ, bốn mấy tuổi đầu rồi, phải nghĩ chuyện cả đời đi, suốt ngày ở cùng đám độc thân đó làm gì? Có người nói đội trọng án thành đội độc thân rồi đấy ... Không phải Tĩnh Viện đợi anh bao năm à?”

Tần Cao Phong vờ như không nghe thấy câu này, hắn làm sao không biết tình cảm của Sử Tĩnh Viện với mình, chỉ là hắn đã quả một đời vợ rồi, điều kiện cũng chẳng tốt. Còn Sử Tĩnh Viện sống kín tiếng thế thôi, cha mẹ cô đều là cán bộ cấp cao trên tỉnh cả, không giàu có, nhưng có điều kiện có học thức, người ta chịu hắn mới là lạ. Bởi thế hắn vờ không biết tình cảm của Sử Tĩnh Viện, đợi cô bỏ cuộc, ai ngờ Sử Tĩnh Viện cũng thi gan với hắn, cô chẳng bao giờ thúc ép gì hắn, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm đối tượng, ai cũng biết nguyên do.

Không có cách giải quyết, nói đùa lảng đi:” Cám ơn phó chi đội trưởng, hay cấp trên giải quyết vấn đề sinh hoạt cho chúng tôi đi.”

“ Thôi đi, còn phó chi đội trưởng, trong lòng gọi Lục Béo chứ gì, đừng giở trò này với tôi.” Lục Kiên Định thân thiết vỗ lưng, vốn định vỗ vai, có điều tên súc sinh cao quá, chẳng buồn với, thuận đâu vỗ đấy:

“ Chà phó chi đội trưởng hôm nay làm sao thế, có mở hội nghị sinh hoạt dân chủ đâu mà đã tự phê bình rồi.”

“ Được đằng chân lân đằng đầu hả, anh có thể không tôn trọng lãnh đạo, cũng phải tôn trọng người nhiều tuổi hơn chứ?”

“ Ai nói không, chúng tôi đều phải nhìn sắc mặt anh mà làm việc mà.” Tần Cao Phong cười ha hả:

Hai người vốn là đồng đội, Tần Cao Phong biểu hiện ưu tú, nhưng Lục Kiên Định ứng xử khôn khéo, biết đối nhân xử thế nên luôn vượt lên trên, điểm chung là đều thuộc đích hệ của bí thư Ngũ, đều đã hoặc đang làm đội trưởng đội trọng án, quản hệ thân thiết.

Đi vào văn phòng, phát thuốc lá, Tần Cao Phong biết tính Lục Kiên Định không có chuyện không đi thắp hương, hỏi: “ Chi đội Lục, có vụ án gì sao?”

Lục Kiên Định lắc đầu: “ Không phải án, phía Ô Long có tin gì không?”

“ Nếu có tôi dám dấu anh à?” Nghe chuyện ấy Tần Cao Phong phát ngán, ngày bị hỏi ba lần, lấy làm lạ: “ Lại không phải phá án có kỳ hạn, lại không truy cứu trách nhiệm, sao anh sốt ruột thế?”

“ Cao Phong, anh không hiểu chuyện này đâu, còn nghiêm trọng hơn phá án có kỳ hạn đấy.”

“ Thế à, tôi không nhìn rằ.”

“ Còn phải học nhiều, công tác có ba loại, loại một vùi đầu làm việc, vất vả khó nhọc gì cũng làm, loại hai là cái gì làm được mới làm không thì không làm, loại ba là làm cho lãnh đạo xem, lãnh đạo nhìn vào mới làm ... Anh thuộc tầng cấp thấp nhất.” Lục Kiên Định giờ có vài phần dáng vẻ lãnh đạo, mồm nhả khói, tấy chỉ mặt giáo dục:

Tần Cao Phong vỡ lẽ, chẳng đệ bụng điệu bộ dạy đời của Lục Kiên Định: “ Hiểu rồi, chuyện này lãnh đạo coi trọng chứ gì?”

“ Đúng thế.” Lục Kiên Định trút bầu tâm sự: “ Vì chuyện này mà xí nghiệp Giản thị dừng đàm phán đầu tư cái gì đó rồi, ông già sắp khép mắt, lại muốn gặp người thân là lẽ thường tỉnh thôi. Nhưng mà người ta thân phận đặc thù, lãnh đạo trên có cách nào, đành dựa vào công an chúng tắ, chuyện tới tấy sở trưởng Cao, sở trưởng Cao đẩy xuống cục ...”

“ Dừng dừng.” Tần Cao Phong cắt ngang, phản cảm nhất cái sở trưởng này của Lục Kiên Định: “ Chi đội Lục, cần gì anh cứ ra lệnh đi, tôi không nói hai lời, đừng vòng vèo nữa.”

“ Thì chính là vì không thể hạ lệnh mới phải vòng vèo đấy, chúng ta là công an chứ không phải tư an, ai dám công khai hạ lệnh, truyền ra thành chó trông nhà cho nhà giàu, không phải khó nghe à?” Lục Kiên Định hết sức bất đắc dĩ:

Tần Cao Phong cau mày:” Giờ có người tìm rồi đấy thôi, hơn nữa tôi tin Giản Phàm sẽ moi ra cái gì đó.”

Mặt Lục Kiên Định càng nhăn nhó khó coi: “ Anh lại nói đúng rồi, tôi không sợ cậu ta không tìm rằ, chỉ sợ cậu ta tìm rằ.”

“ Anh nói gì thế, định phá đám à? “ Tần Cao Phong tức thì khó chịu, hắn thẳng tính, nói là nói ngay:

“ Đừng hiểu lầm ... Anh nên hiểu thế này, lãnh đạo tỉnh phó thác sở trưởng Cao, sở trưởng Cao phó thác cho cục, mà bí thư Ngũ, cục trưởng Cao cùng một ban bệ, nếu Giản Phàm tìm ra gạt chúng ta quả bên, không phải bí thư Ngũ mất mặt, xí nghiệp người ta cũng xem thường chúng ta à ... Ý tôi là, tương lai tìm được, chúng ta phải có cái danh, dễ ăn nói với bên trên. Nên anh trông coi chặt Tiêu Thành Cương vào, có tình huống, báo cáo để chúng ta kịp thời hành động.” Lục Kiên Định gần như nói bằng giọng ra lệnh:

Bình Luận (0)
Comment