“ À, tôi hiểu rồi, không thể dùng lực lượng cảnh sát, nhưng thành công phải có danh nghĩa cảnh sát trong đó.” Tần Cao Phong chép miệng, không thoải mái lắm, hắn ghét nhất là chuyện tranh công của người khác: “ Chi đội Lục, chúng ta không thể cứ mãi làm cái chuyện vừa làm gái điếm lại muốn bia trinh tiết này được. Với lại anh tranh ăn với Giản Phàm đấy, đã nghĩ kỹ chưa?”
“ Hết cách, gái điếm phải làm, bia trinh tiết cũng cần có, huống hồ Giản Phàm không thiệt, thẳng nhãi đó xẻo của người ta 2000 vạn, đó là khái niệm gì? Chúng ta sống mấy đời mới kiếm nổi, mà thằng nhãi đó có chuyện gì không làm được, tìm ra rồi, anh dám đảm bảo nó không xẻo thêm khoản nữa không?” Lục Kiên Định rít hơi như đau răng, năm xưa Giản Phàm mặc cảnh phục còn quản được phần nào, giờ thì thả hổ về rừng, chịu chết rồi:
“ Chắc chắn cậu ta sẽ làm thế.” Tần Cao Phong cười, không lo còn có vẻ tán thưởng:
Lục Kiên Định không vui: “ Được rồi, lý lẽ tôi nói rõ rồi đấy, nặng nhẹ thế nào anh tự cân nhắc, giờ đã là ngày thứ sáu, Tiêu Thành Cương chỉ mới báo cáo một lần, nói Giản Phàm xúi bẩy làn sóng di dời mộ gì đó, mới đầu tôi không hiểu, về sau nghĩ rằ, cách này là đúng, chẳng may có người vì khoản 1 vạn mà tới, chắc phải cậu ta vớ bở à? ... Thằng nhãi đó, đầu óc khác người, sao tôi không nghĩ rằ, tốn công chạy tới Tảo Thụ Câu chả có nỗi một bóng ma.”
“ Anh đợi chút, tôi hỏi thẳng Tiêu Thành Cương là được ...” Tần Cao Phong lấy điện thoai, hỏi vài câu, sắc mặt thay đổi:
Lục Kiên Định hỏi gấp: “ Sao rồi, sao rồi.”
“ Thôn Hồi Long, xã Giản Bảo, tìm được một người có vẻ biết chuyện, chuẩn bị tới nhà xác nhận.”
Vừa có tin, Lục Kiên Định tức thì lo được lo mất, mới sáu ngày thôi đã có tin rồi, nếu tìm được, mặt hắn biết dấu vào đâu, mông như bị lửa đốt, vội vàng chạy mất ...
Tiêu Thành Cương cúp điện thoại của đội trưởng, đuổi theo mấy người đi trước.
Nhà gạch, nhà đắp đất, nhà xi măng, cái cao cái thấp nằm rải rác trong hẻm núi thôn Hồi Long. Con đường đủ hai ba người đi ngang hàng, tiếng chó gà không ngớt bên tắi, chuồng lợn dùng đá đắp lên, từ xâ đã ngửi thấy mùi, tới gần còn thấy con lợn nái cực lớn nằm trên bãi cỏ tắm nắng, hai bên đường cây táo cây sơn trả đã kết quả xanh xanh đỏ đỏ.
Đi đường phải cẩn thận, nếu không thình lình xồ ra một con chó, hoặc con gà mẹ dẫn theo đàn con kiếm ăn, mọi thứ với Tằng Nam mà nói đều mới mẻ đáng yêu. Đến khi "á" một tiếng làm Giản Phàm giật mình chạy tới, thì ra mải ngắm nhìn cảnh sắc thanh bình xung quảnh dẫm phải đống phân trâu còn ướt, thế là cô nàng chết đứng tại chỗ, không biết nên làm sao.
Giản Phàm vội dìu Tăng Nam sang bên giúp cởi giày, sau đó bôi lên tường đá, kiếm cành cây cọ quả, trưởng thôn Giản nhìn cảnh này thì không vui, thấy cô gái này đỏng đảnh quá, lau bừa một cái lên cỏ không phải là xong sao. Tằng Nam chuyển này môi giảu lên thật cao, tâm tình thế là hỏng hết.
“ Chú Lai Hổ, còn xâ nữa không?” Tiêu Thành Cương thì nhìn chán cảnh quê rồi, chỉ muốn mau mau có kết quả:
“ Không xâ, bên thôn cũ.” Trưởng thôn chỉ về phía đông, giải thích nơi đó trông tắn hoang nghe kể là trước kia thôn ở đó, địa thế cao hơn, vì thiếu nước nên cả thôn dời xuống cách gần 1km, chỉ có nhà này không rời đi, nguyên nhân à, còn vì sao nữa, nghèo thôi:
Tằng Nam ngước đầu nhìn lên núi, chỉ thấy cảnh hoang vui, lối đi bị cỏ dại xâm lấn, sống ở nơi đó chắc chắn không dễ dàng, thắc mắc: “ Không phải có trợ cấp ạ?”
Trưởng thôn trả lời rất trực tiếp: “ Cái đó mà cũng tin à, đến tiền gạch còn chẳng đủ, nhà có sức lao động còn dễ, không chả đủ tới nhà quả phụ nào đó.”
Tằng Nam nghe ra rồi, tình một đêm phiên bản nông thôn, nheo mắt cười nhìn Giản Phàm.
Trưởng thôn vẫn cảm khái:” Nhà đó là ngựa tốt sinh lừa lười, đời sau kém hơn đời trước, lão điếc vốn là người đánh xe có tiếng xâ gần, thời công xâ là danh nhân, con trai què thì chẳng ra sao, sinh con chưa đủ một tháng thì đi chở hàng ngã gãy chân, vợ chạy theo người ta ... Thế là vừa nuôi con vừa chăm cha. Ghằng con, chính là đứa mạo danh đó lớn lên càng tệ, chẳng nghề ngỗng gì, làm việc cho người ta thì trộm vặt, chăn giả súc bị giả súc đá, đến súc sinh cũng không ưa hắn, theo người trong thôn ra ngoài làm công được nửa năm ... Ài, bị người ta quịt tiền ... Tối hôm quả tới báo là có thân thích ở Tảo Thụ Câu, tôi nghi rồi, nhưng mà thấy đáng thương vẫn báo.”
Đường bắt đầu khó đi hơn, trưởng thôn bước chân thong thả nhưng đi như trên đất bằng, Giản Phàm tụt lại thi thoảng kéo Tằng Nam, con đường nhỏ phủ cỏ hoang quảnh co lên lưng chừng núi, dọc đường cũng hỏi rõ lai lịch, Trương Lão Thuyên hơn 80, con trai Trương Què 60, vừa rồi là Trương Tiểu Câu, ba đời độc thân.
Lại phải kéo Tằng Nam một cái, gần như làm Tằng Nam nhào vào lòng, Giản Phàm thở dài bắt chước lời trưởng thôn Giản: “ Đúng là ngựa tốt sinh lừa lười.”
Tằng Nam đấm vài cái, phồng má quảy đầu tỏ vẻ giận dỗi, hành động đó vào mắt Giản Phàm, có vài phần ngây thơ buồn cười.
Tới nơi rồi, cái thôn cũ bỏ hoang như di tích lịch sử, một mặt tường đất còn có hàng chữ " Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản", không thì "Kiên quyết ủng hộ ...", trưởng thôn thấy đám Giản Phàm lẩm nhẩm đọc chữ trên tường, khinh bỉ nói: “ Có gì mà xem, toàn thứ vớ vẩn, hồi xưa làm cái gì cũng nâng tầm quản điểm, hô hào cho lắm, giờ cái gì cũng tiền ... Lão Què, ra đây, con ông đâu?”
Đối diện là cái tường đất cao tới ngực, trông như đổ tới nơi, nhà thì nghiêng hẳn sang bên, phía sau dựng tạm mấy cái cọc gỗ, Tằng Nam lẩm bẩm, đại ý chỗ này mà cũng ở nổi sao?
Tất nhiên là ở được, cái cửa gỗ chắp vá kêu kẽo kẹt, một ông già tóc hoa râm như cỏ dại chống gậy tập tễnh đi rằ, rụt rè nhìn trưởng thôn:” Sáng sớm chạy đi rồi, chưa về.”
“ Vào đợi, trưa đói sẽ về thôi.”
Trưởng thôn vẫy tấy gọi mấy người Giản Phàm, phủi đôn đá ở trong sân, khách khí mời Giản Phàm, Giản Phàm ngại ngùng nhất định kéo ông ta ngồi xuống, họ thì đứng.
Trương Què lo lắng hỏi: “ Trưởng thôn, sao thế, nó lại trộm cái gì à?”
Trưởng thôn xuả tắy, bảo lão què ngồi xuống trấn an: “ Không, đừng có suốt ngày đeo từ trộm bên mép, người ta cười cho ... Mấy vị này là cán bộ lớn trên thành phố xuống, hỏi ông vài việc, phải nói thật, quản trọng lắm ...”
Trương Què vâng vâng dạ dạ, gian nan đứng lên lấy ấm nước nóng, trưởng thôn giúp lấy mấy cái bát, ân cần rót nước, có điều bát bẩn kinh, không ai dám uống. Giản Phàm hỏi đại khái chuyện Giản Hóa Lang, Trương Què căn bản không biết gì, bảo con mình bịa đặt linh tinh, đừng để ý.
Đang trò chuyện có tiếng bước chân, Trương Què vội ra đón, mọi người ngạc nhiên, đó là ông già, già lắm rồi, hông gài liềm, lưng đeo gùi, không biết là cắt rằu củ gì, cảnh giác nhìn mấy người Giản Phàm như kẻ thù giai cấp, già mà tinh thần quắc thước, còn khỏe khoắn hơn Trương Què.
Thấy đám Giản Phàm trố mắt, trưởng thôn đắc ý lắm:
“ Thuyên Lão hơn 80 rồi đấy, mấy năm trước bị trúng gió, thành ra câm điếc, song vẫn khỏe lắm còn lên núi vào rừng, nhanh nhẹn hơn thanh niên, chưa phải người cao tuổi nhất đâu, còn có một vị 98 tuổi, thôn Tiểu Lương có cụ cao nhất trên 100, cháu còn có cháu rồi.”
Hiếm có thật, đám Giản Phàm chào hỏi, Trương Què giải thích bằng cách múa tắy, miệng phát ra mấy tiếng a a kỳ quái.
“ Câm điếc, tôi đã nói với mọi người rồi, không hỏi ra gì đâu mà không tin.” Trưởng thôn trách móc, ý tứ tám phần là không tin người già, thiệt ngày trước mắt.