Hai cha con Trương giả một què một điếc, một không biết gì, một chẳng thể nói. Giản Phàm tốn hết tâm tư mới tóm gọn vài câu hỏi, Trương Què hoa chân múa tấy một hồi, Trương Lão Thuyên ú a ú ớ, bên kia giải thích không rằ. Chưa cam tâm hỏi nguyên quán, trả lời là Hậu Lương Trang, cách Tảo Thụ Câu còn xâ hơn nơi này, có thể nhìn ra hai cha con này tuy khách khí với đoàn người bọn họ, nhưng rõ là không tín nhiệm, nhất là Trương Lão Thuyên cứ nhìn chằm chằm Tằng Nam, làm cô không hiểu sao sợ hãi, trốn sau lưng Giản Phàm.
Nói được vài câu thì chính chủ về, người gầy gò nhỏ thó, mặt như trộm, vào sân gọi "cha" sau đó sững người, dưới nách có hai quả dưa, vội dấu vào áo, không nói cũng biết là trộm ở đâu.
Trưởng thôn cũng nhìn rằ, chỉ mặt hết nói, có lẽ cũng không muốn làm xấu mặt thôn trước người ngoài, nói thẳng luôn:” Đây là cán bộ lớn, ông chủ lớn ở thành phố xuống, hỏi chuyện trả lời tử tế, mày nhìn mày đi, ông nội mày, cha mày thành thật như vậy, sao sinh ra thằng trộm như mày ...”
Trương Tiểu Câu bộ dạng chấy sợ không sợ cắn, cái mặt nghênh nghênh vô lại, song không dám cãi.
Giản Phàm vội khách khí nói:” Trương Tiểu Câu, chúng tôi không có ý gì cả, mà muốn hỏi anh, Tảo Thụ Câu đúng là có một người tên Giản Hóa Lang, làm sao anh biết?”
Trương Tiểu Câu khịt mũi:” Người tôi biết nhiều lắm ... Này, tôi còn chưa nói đấy, vì sao phát tiền cho họ mà không phát cho tôi?”
Đoán chừng về tới nhà, có chỗ dựa nên thái độ hắn cứng rắn hơn, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà, Giản Phàm vẫn hết sắc nhún mình:” Nếu anh nói được đầu đuôi, cũng có thể phát.”
“ Đầu đuôi đếch gì, hôm quả nghe nói trong thôn có bọn ngốc đi phát tiền, tôi tới báo danh, tiền không thấy đâu, các người bắt nạt tôi à?” Trương Tiểu Câu trút giận lên Giản Phàm:
Tiêu Thành Cương trừng mắt lên ngay: “ Con mẹ mày! Nói ai là thằng ngốc đấy hả? Muốn chết không?”
Tằng Nam vốn chẳng thiện cảm gì, lúc này càng chướng mắt, mặt dơi tai chuột, thiếu mỗi điều viết chữ "trộm cắp" lên mặt.
Trưởng thôn tức giận chửi mấy câu, Trương Tiểu Câu càng hùng hổ: “ Chú Lai Hổ, chú cũng tới bắt nạt tôi à, Tảo Thụ Câu bỏ hoang gần 30 năm, chẳng ai đi thắp hương, lấy đâu ra thân thích, lừa ma à? ... Chú không thể nói tôi là giả, nếu là giả, tất cả là giả.”
“ tắo đánh cho mày một trận bây giờ.” Trưởng thôn cuống lên, người phát tiền ngày ở đây, nói thế sau này còn lấy thêm được đồng nào nữa, định xông lên đánh thì Trương Tiểu Câu nhanh chân chạy ra ngoài, Trương Què vội cười nịnh xin lỗi, trưởng thôi tức khí bảo ba người Giản Phàm: “ Đi thôi, đi thôi ... Không chịu được cái thằng lừa đảo này, nhìn thấy là tức, đa nói rồi một mù một què một trộm, chẳng loại nào tử tế, đi thôi ...”
Giản Phàm nhìn Trương Lão Thuyên, từ đầu tới cuối chẳng phản ứng gì, xem ra câm điếc cả mười phần rồi, chỉ biết lắc đầu, hội nghèo khó khốn cùng thế này ở thôn không ít, có câu ngựa gầy lông dài, người nghèo chí ngắn, nhất là khi Trương Què chống gậy cười nịnh tiễn khách, hết sức đáng thương.
Hi vọng mà tới, thất vọng trở về, làm người ta buồn nản, trưởng thôn thì bực tức, trên đường cân nhắc chữa cháy: “ Ông chủ Giản, chuyện này do cán bộ thôn chúng tôi làm không tốt, đặc biệt mấy mụ đàn bà không hiểu chuyện, ít học, khó đối phó. Đừng nghe họ nói ra nói vào, trừ nhà lão què rằ, tôi chưa phát hiện nhà nào giả.”
Giản Phàm lần này mang theo tài chính hùng hậu, cho nên không để ý chút tổn thất, cười tươi cười: “ Ài, chú Lai Hổ, chú nói gì thế, không cần biết thật giả, tương lai có cơ sở này không ai gây rối là được ... Có điều chuyện này phải chặn đứng, không thể cứ kỳ tên là có tiền, chuyện trong thôn nhờ chú hết.”
Câu nói rất có ý thức đại cục này làm trưởng thôn mừng thầm, giống như mọi khi tiễn bọn họ ra tận cửa thôn, tới khi không thấy bóng xe nữa mới ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước về như gà trống ..,
Xe rời thôn Hồi Long không xâ, Giản Phàm bỗng nhiên dừng xe lại ở bên đường, quảy đầu hỏi hai người kia: “ Mọi người thấy chuyện này thế nào?”
“ Còn thế nào, thằng đó muốn ăn đòn.” Tiêu Thành Cương còn chưa hết bực mình, đang ăn dở thì vội vội vàng vàng chạy đi, kết quả gặp thằng lừa đảo, vừa rồi không phải Tằng Nam lén giữ tấy hắn thì cái thằng chó kia thiếu vài cái răng là nhẹ:
Tằng Nam lắc đầu, cô cũng không có gì đặc biệt, hỏi lại: “ Anh nhìn ra cái gì à?”
“ Mọi người nghĩ xem Trương Lão Thuyên năm xưa là người đánh xe, Giản Nghĩa Thành là người chuyển hàng, tính chất công việc giống nhau, nói không chừng quen biết ... Vào năm 45 thì ông cụ đó chừng 20 .. Hay chúng ta lại tới xem, thôn dân thường không ưa trưởng thôn, nên khó nói với chúng tắ.” Giản Phàm chưa từ bỏ, nghe thấy Tiêu Thành Cương chép miệng thì chỉ tấy đuổi: “ Xéo sang bên, tắo nói chuyện với Tằng Nam, bằng cái mặt mày may mà có người quen dẫn đường, nếu không tưởng mày là thổ phỉ đánh cho rồi.”
Xe quảy đầu trở lại, sau đó men theo đường núi tới thôn cũ, Tiêu Thành Cương không muốn ở lại một mình nên lẽo đếo theo sau hai người, tốn nửa ngày trời mới tìm thấy nhà Trương Què. Trương Tiểu Câu đang nhặt đỗ trong sân, cách tường thấy mấy người kia, vừa ngạc nhiên lại tức giận, không nói gì, chỉ phẩy tấy xuả đuổi.
Giản Phàm vịn tường hỏi: “ Ê Tiểu Câu, muốn kiếm tiền không?”
Trương Tiểu Câu không thèm để ý.
“ Đơn giản lắm, lại đây, đây là nhà anh, tôi làm gì được chứ? Lại đây nào.” Giản Phàm vẫy tấy gọi:
Trương Tiểu Câu tò mò: “ Làm gì?”
“ Bắt đầu từ giờ, nói chuyện với tôi một câu, tôi trả 10 đồng, thế nào?” Giản Phàm rút 100 đồng ra phe phẩy:
Cứ như lấy kẹo dỗ trẻ con ấy, Tằng Nam che miệng cười, có điều không nói chứ, tời 100 đồng đỏ rực có sức thuyết phục hơi cao, Trương Tiểu Câu đứng dậy chạy tới, sáng mắt lên: “ Thật chứ?”
“ Thật, chúng tôi là bọn ngốc đi phát tiền mà, cầm lấy, giờ đếm nhé, mỗi câu mười đồng.” Giản Phàm đưa tiền luôn, bắt đầu hỏi: “ Câu đầu, có phải nhà anh không ưa trưởng thôn không?”
“ Còn phải nói à, người khác họ đều không ưa ông tắ, tới nơi này cư trú, ông ta làm khó đủ trò, có cứu tế gì, ông ta toàn ăn bớt ... Nói cho các người biết, lão già đó tham lắm, mấy hộ báo danh nhận tiền đều do ông ta thu xếp, tương lai bồi thường, thế nào cũng đóng cửa chia chác với nhau ... Cãi lão chó chết, xã hỗ trợ cho chúng tôi cũng không phát tử tế.” Trương Tiểu Câu càng nói càng căm phẫn:
Tằng Nam không hiểu chuyện ở quê, thắc mắc: “ Hỗ trợ gì thế?”
Giản Phàm giải thích:” Người già 70 trở lên đều được xã hỗ trợ sinh hoạt, đây là chính sách của huyện Ô Long.”
“ A, Tiểu Câu, trưởng thôn tham ô tiền hỗ trợ của anh à? Bao nhiêu?”
“ Mỗi năm 1000, đi lĩnh còn phải xách cho lão ta mấy chai rượu với ít thịt.”
“ Trưởng thôn không phải thứ tốt lành gì.” Ở nông thôn mấy chuyện này không có gì mới mẻ, nói vài câu kéo gần khoảng cách, Giải Phàm mới hỏi: “ Mà phải, sao anh biết Giản Hóa Lang?”
“ Ông nội tôi nói.”
Ba người tức thì rùng mình, bị niềm vui làm choáng váng, Giản Phàm áp chế kích động hỏi:” Nói bao giờ?”
“ Hôm quả, ông nội tôi bảo nhà Giản Hóa Lang trước giải phóng chết hết rồi, không ai còn đăng ký tên nữa đâu, tôi liền đi, ai ngờ bị phát hiện.”
Tằng Nam có vài phần nghi ngờ người này, nhíu mày nói:” Ông nội anh câm điếc mà.”
“ Mù lòng sáng, câm mắt sáng, không nói với các người không có nghĩa là không nói với tôi ... Nhà chúng tôi không cần nói cũng biết.” Trương Tiểu Câu đắc ý lắm: