Chuyện này Tiêu Thành Cương không nghi ngờ, hắn từng chứng kiến hai cha con câm điếc trò chuyện tưng bừng rồi, đang định hỏi gì thêm, Giản Phàm đột nhiên kéo tắy: “ Được rồi, đã nói xong, chúng tôi đi đây, mấy câu rồi nhỉ?”
Tằng Nam hiểu ý ngày tức thì, phối hợp với Giản Phàm:” Mới sáu câu.”
“ Được, vậy trả tôi 40 đồng.”Giản Phàm đưa tấy đòi tiền:
Trương Tiểu Câu cuống lên, ấp a ấp úng:” Tờ tiền to thế này tôi đi đâu mà đổi ... Hay hay, mọi người còn hỏi gì nữa, không ... Vào đây vào đây, vào nhà nói chuyện.” Nói rồi nhiệt tình chạy ra mở cửa đón khách, thái độ thay đổi hoàn toàn, lúc tới thì không hoan nghênh, giờ chỉ sợ khách đi.
Tiêu Thành Cương, Tằng Nam che miệng cười, tiền có sức mạnh ghê gớm thật đấy, nhưng cách cho tiền cũng rất cần nghệ thuật, nếu để đối phương thấy mình cần họ, e khó hỏi ra gì, nhưng hiện giờ khác hẳn, Trương Tiểu Câu phải vắt óc nói sao cho đáng tiền rồi.
Ba người vào sân, Trương Tiểu Câu mời khách ngồi, mình đứng bên đợi trả lời, Giản Phàm đổi giọng điệu, ngẫm nghĩ mãi lắc đầu: “ À, tôi chẳng còn gì để hỏi anh nữa ... Thế này, tôi hỏi ông nội anh vài câu, anh làm phiên dịch.”
“ Đợi chút ...” Trương Tiểu Câu không nhiều lời chạy vào nhà mời ông nội ra kiếm tiền:
“ Đúng là bản mặt gian thương.” Tiêu Thành Cương lẩm bẩm, không rõ nói ai:
Tằng Nam cứ mỗi lần nhìn Giản Phàm là cười không ngớt, tới khi Trương Tiểu Câu dắt ông nội đi ra mới cố nhịn, đứng lên mời ông cụ ngồi, không ngờ ông cụ khỏe lắm, căn bản không cần đỡ, chỉ hoài nghi nhìn bọn họ. Giản Phàm không nói, lấy chuỗi hạt đưa rằ.
Đó là cái tấy lớn, do quảnh năm suốt tháng cầm cuốc cầm rìu, không duỗi thẳng được nữa, nhận lấy chuỗi hạt, thần sắc thay đổi, mân mê một lúc a a vài tiếng trả Giản Phàm.
Nhìn vẻ mặt kích động của ông tắ, ba người đều hồi hộp vô cùng, mắt nhìn không chớp, sợ bỏ sót chi tiết nhỏ.
Trương Què cũng ra góp vui, mang theo cả mấy cái bát bẩn thỉu, lại nhiệt tình mời nước, lần nữa không ai dám uống, chỉ nhìn hai ông cháu kia giao lưu, vừa a a vừa múa máy chân tắy.
Trương Tiểu Câu nghe một lúc phiên dịch:” Ông nội tôi nói, đây là hạch đào núi Song Phượng, vừa nặng vừa tròn, nhưng giờ không còn nữa, năm 50 Đại Nhảy Vọt luyện sắt chặt sạch cây rồi.”
Đúng rồi, núi Song Phượng cách Tảo Thụ Câu không xâ, Tằng Nam biết lai lịch, mừng ra mặt, lục túi sách, láy ra hai bức ảnh, do Giản Liệt Sơn dựa vào ký ức vẽ lại cha mẹ mình:” Hỏi ông nội anh, có biết họ không?”
Không cần phiên dịch ông cụ cũng biết là hỏi gì, nhìn rất lâu mới ra hiệu cho cháu trai, Trương Tiểu Câu mắt đảo lên đảo xuống nghi ngờ:” Ông tôi hỏi các người là ai, hỏi làm gì?”
“ Chúng tôi có một người bạn, cha người bạn đó ủy thác chúng tôi đi tìm cha ông tắ.” Giản Phàm chỉ bức ảnh Sở Thành Nghĩa:
Trương Tiểu Câu hỏi ông nội một lúc, trả lời Giản Phàm: “ Ông tôi nói có quen, chết rồi.”
Tiêu Thành Cương quen thói cảnh sát, vỗ đùi quát: “ Sốt cả ruột, ai mà không biết là chết rồi.”
“ Biết chết rồi còn hỏi làm gì?” Trương Tiểu Câu trừng mắt lên:
Giản Phàm bợp thằng này một phát đá sang bên, sợ nói linh tinh hỏng chuyện: “ Tiểu Câu, hỏi ông nội anh, ông ấy tên là gì, vì sao chết, tôi muốn biết chuyện cả hai người họ ... Thế này nhé, anh mạo danh vì muốn nhận 1000 chứ gì, 100 vừa rồi không tính, tôi cấp thêm 1000.”
Trương Què nghe thấy số tiền lớn như thế sợ hết hồn, Trương Tiểu Câu không tin tưởng, Giản Phàm bổ xung: “ Tôi chính là thằng ngốc thích phát tiền mà.”
Tằng Nam cười khúc khích, có điều thuận theo lời của y, mở ví rằ, đếm 10 tờ đỏ, Trương Tiểu Câu kích động run tắy, quảy sang liên tục ra hiệu.
“ Ông nội tôi nói đây là Giản Hóa Lang và vợ, nhà mẹ đẻ ở cầu Nam Lĩnh ... Khi ông đánh xe cho địa chủ Vương Lão Tài, thường gặp Giản Hóa Lang trên đường, thi thoảng còn gửi hàng cho ông tôi mang hàng về cho vợ
“ Năm đó ông nội tôi có cái xe lừa mới, khi đó Hóa Lang, Lão Quỷ, Can Tử, Thuận Đường cùng đem hàng đi Thiểm Tây, nửa đường bị bọn quỷ Nhật Bản bắt đi xây lô cốt, không về nữa, làm lính rồi, Thuận Đường chạy về báo tin ... Ông tôi nói làm lính Quốc Dân Đảng, năm năm mấy cả nhà bị đấu tố chết rồi ..”
“ À, ông nội tôi nhớ ra rồi, vợ Hóa Lang tên Dẫn Nga, hơi giống nữ nhân này ... Chồng chết ở ngoài mấy năm mà không biết, khi Thuận Đường mang tin về mới biết, về sau không sống được đưa đứa con lớn đi học nghề. Là ... Là năm đuổi được bọn Nhật.”
Không có gì nghi ngờ nữa rồi, tìm đúng người rồi, Tiêu Thành Cương kích động mũi mở lớn thở phì phò như trâu, nhìn người ta như muốn ăn thịt, làm Trương Tiểu Câu giật bắn mình, Giản Phàm lại phải tát cho một phát nữa: “ Không sao, cứ tiếp tục đi, à hỏi ông nội anh có biết con của Giản Hóa Lang không?”
Lát sau Trương Tiểu Câu lại trả lời một câu như sét đánh: “ Ông nội tôi nói, không thấy Sơn Oa vào thành làm học đồ, nhưng mà thấy Nhị Lư Oa.”
Tằng Nam nuốt nước bọt đánh ực, ngực phập phồng, biết Lư Oa, vậy thì gần điều bọn họ muốn tìm lắm rồi:” Gặp, gặp thế nào? Khi nào? Không dấu anh nữa Tiểu Câu, chúng tôi đi tìm người này đấy.”
Giản Phàm thì hồi hộp khô cổ, bất giác cầm cái bát bẩn lên uống, Tiêu Thành Cương khôn ra rồi, rối rít lấy thuốc lá mời, ông cụ có vẻ khơi lên chuyện cũ, nên hứng thú vừa hút thuốc vừa minh họa với cháu trai.
“ Ông tôi nói, khi quân Giải Phóng đánh Đại Nguyên, bà nương Hóa Lang khóc lóc tìm tới Tiểu Lương Trang, khi đó cha ông nội tôi còn sống, mẹ con họ nhờ ông nội tôi tới Đại Nguyên tìm Sơn Oa.”
“ Cái gì? Đó là năm 48, ông nội anh và Giản Nhị Lư tới Đại Nguyên, năm đó khắp nơi đang đánh nhau.” Giản Phàm nói vào:
Trương Què rót thêm nước cho Giản Phàm: “ Cha tôi khi đó là tấm gương trẻ tuổi, một trong những đảng viên sớm nhất của xã Giản Bảo, khi quân Giải Phóng bao vây Đại Nguyên, cha tôi vừa là đánh xe vừa là đảng viên, nên chịu trách nhiệm chỉ huy đội xe đi đưa lương thực toàn xã ... Đúng rồi, mọi người đợi chút.”
Lát sau Trương Què tập tễnh từ nhà đi rằ, đưa tới cáo bao vải có chữ đỏ "Vì dân phục vụ", móc túi còn có không ít chai lọ, trên có chữ "thưởng", con số ghi 1948, còn có hàng chữ nhỏ " Kỷ niệm giải phóng Đại Nguyên".
“ Những thứ này là của thủ trưởng bộ đội khi đó phát cho cha tôi, còn có phần thưởng tấm gương tuổi trẻ, cha tôi giữ cẩn thận lắm.” Trương Què tự hào khoe:
Giản Phàm chú ý ánh mắt ông vụ ánh lên niềm vui vinh dự, hẳn là nhớ tới hồi ức quý giá, chuyện nhiều năm như thế ông cụ vẫn nhớ, xác nhận trí nhớ minh mẫn, giơ ngón cái với ông cụ:” Tiểu Câu, hỏi ông nội anh năm xưa cùng Lư Oa vào thành thế nào, tìm được người không?”
Ông cụ nghe Trương Tiểu Câu hỏi lắc đầu, tuy miệng đã không thể nói, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt rất rõ ràng, tấy ra hiệu không đủ, còn đứng lên, lúc thì làm động tác đánh xe, lúc thì động tác cầm súng, miệng phát ra tiếng động lớn, Giản Phàm đoán lờ mờ được, ông cụ nói chuyện đánh trận rồi ...
Quả nhiên Trương Tiểu Câu giải thích: “ Ông nội tôi nói khi đó đội lừa đi đưa lương thực cho quân, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đi ba ngày mới tới Đại Nguyên ... khi đó toàn quân, súng dài thế này này, pháo to thế này này, bắn đúng đùng, ngày nào cũng đánh, ngày nào cũng có người chết, chết ngày càng nhiều, dân công vận chuyển lương thực bọn họ cũng giữ lại, phát cho tấm băng trắng liền thành lính trinh sát ... Đánh nửa năm, đánh đến dân công nhiều hơn bộ đội, đừng nói tìm người, Lư Oa thiếu chút nữa thì bị bắn chết, bọn họ ở lại bốn tháng '•
mới về ...”