Có tiếng tặc lưỡi trong sáu người, biết nơi này là đại đội hình cảnh vang danh lực lượng, không nghĩ là lợi hại thế, nhất là Dương Hồng Hạnh mắt sáng ngời ngời giống mấy thiếu nữ thấy thần tượng.
“ ... Vinh dự thuộc về quá khứ, thuộc về các vị tiền bối hiến thân cho bình an xã hội, chúng ta đã có chín cảnh sát hi sinh, vị này đau tim chết đột ngột, ba vị này chết vì tai nạn, đều chết trên đường truy bắt tội phạm ở tuyến đầu. Vị này ... Tôi hi vọng mọi người vĩnh viễn nghi nhớ, mười tám tuổi chín tháng, tham giả công tác được bốn tháng, chín năm trước khi truy bắt đám tội phạm xã hội đen, bị đào phạm đánh trúng đầu mà chết. Đó là anh hùng trẻ tuổi nhất của đại đội chúng ta ... Ngoài họ còn có 133 người thương tật loại 1, 68 người thương tật loại hai, có thể nói với mọi người rằng, đây là nghề nghiệp nguy hiểm. Tôi hi vọng mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý ... Giản Phàm!”
Bất thình lình bị gọi tên, Giản Phàm run một cái:” Có!”
Tần Cao Phong nhìn khuôn mặt điển trai nhưng non nớt, vẻ mặt vẫn lãnh đạm không có chút tình cảm nào:” Trên đời này chỉ có người ép cậu làm tội phạm, không ai ép cậu làm cảnh sát. Cậu có thể cởi cảnh phục từ chức bỏ đi bất kỳ lúc nào, không ai ngăn cản. Đối với người muốn rời đi, quy của của đại đội một là, bất kể anh hùng hay cẩu hùng, tới hoan nghênh, đi đưa tiễn. Cậu đã hiểu chưa?”
“ Vâng, hiểu rồi.” Giản Phàm cao giọng hô, có điều trong lòng chửi, mẹ nó chứ, cha mẹ ông đây tốn tới 5 vạn mua bộ cảnh phục này đấy, muốn đuổi tôi đi à, đừng mơ:
Tần Cao Phong nói xong đứng xoay lưng nhìn bức ảnh các đời đại đội trưởng, tựa đang hồi tưởng, mất đúng một phút mới xoay lại nhìn sáu người, chỉ bảng sỉ nhục:” Công lao và phần thưởng không nói nhiều nữa, hôm nay quản trọng là nói cho mọi người biết về 37 bức ảnh này, đó là những người bị khai trừ, xử phạt, trong đó có một vị đại đội trường đeo còng rời khỏi nơi này. Bọn họ có người vi phạm pháp luật, có người tự ý thả nghi phạm, có người giết nhầm người, có người tiết lộ tin mật ... Đó đều là sỉ nhục của đại đội một, tôi hi vọng mọi người nhìn rõ, nhớ kỹ, in sâu hình ảnh bọn họ vào đầu, đừng phạm sai lầm giống họ. Dù là chuyện xấu trong nhà, tôi cũng không ngại nói ra ngoài, toàn bộ Đại Nguyên đều biết đại đội hình cảnh uy danh hiển hách, cũng là nơi thối hoắc, nơi này có anh hùng cũng có cảnh sát đen bị người người thóa mạ. Công và tội, chúng ta không có tư cách bình phẩm, trong lòng mỗi người có một cán cân, sự thực ở đó, nặng nhẹ ra sao, mọi người tự cân nhắc.”
“ Tôi không hi vọng mọi người trở thành người đứng trên muôn người, bất kể tương lai mọi người lên tới vị trí nào, tôi cũng không hâm mộ, nhưng dưới sự quản lý của tôi thì phải phục tùng chỉ huy. Nhìn trước mắt đi, đại đội số một công đủ cao rồi, tôi không kỳ vọng mọi người lập công được thưởng, cũng chẳng mong mọi người làm anh hùng, đầu người chỉ có thể rụng một lần, không chơi lại được như game. Tôi chỉ hi vọng, cũng là hi vọng với tất cả các đồng chí trong đại đội, dù làm cảnh sát một ngày hay cả đời, tới khi hỏi lương tâm, không thấy thẹn với nghề nghiệp này, vậy mọi người là một cảnh sát tốt, một cảnh sát chân chính.”
Vốn tưởng chỉ nghe những lời giáo huấn chung chung mà họ nghe nhàm tai trong trường, không ngờ bất tri bất giác bị thần thái, giọng nói của Tần Cao Phong cảm nhiễm, ai nấy nghiêm túc nhìn bảng sỉ nhục, bọn họ có trẻ trung tươi vui, có già cả nghiêm nghị, nhưng chắc khi chụp ảnh không ai ngờ mình lại xuất hiện trên tấm bảng như vậy.
Mỗi lời nói của Tần Cao Phong khiến mọi người ý thức sâu hơn về nghề này, không giống như báo chí nói, chấp hành vì dân, cũng không giống như lời bàn tán ngoài đường, cảnh sát tội phạm một giuộc, thối nát tăm tối.
Trắng và đen như ngày và đêm đan xen nhau, giống xấu và tốt cùng tồn tại, chỉ mười lăm phút phát biểu ngắn ngủi, sáu người nhìn thấy thế giới cảnh sát chân thực mở ra trước mắt. Lòng càng kính trọng Tần Cao Phong thêm vài phần, cả Giản Phàm cũng thôi ngầm chửi rủa.
“ Xong rồi, cuộc họp hôm nay chỉ thế thôi.” Tần Cao Phong dừng lại một lúc để sáu người có thời gian suy nghĩ:” Tôi không có yêu cầu gì cao, nhưng đừng để tôi, hay người kế nhiệm của tôi đóng đinh ảnh mọi người lên tấm bảng sỉ nhục này ... Giản Phàm!”
“ Có.” Giản Phàm giật mình, sao lại gọi mình nữa, y lại kích động muốn chửi:
“ Giản Phàm, tôi đồng ý với chú hai cậu rồi, tôi cho cậu một công tác an toàn đơn giản, tới phòng bảo quản vũ khí báo danh! Nhiệm vụ của cậu là mỗi ngày tra dầu lau súng, cho tôi biết, cậu làm được không?” Tần Cao Phong lạnh nhạt nói:
“ Được!” Giản Phàm thấy hai lỗ tai mình nóng ngang với than trong lò rồi, đây là công việc y cầu mà chẳng được mới đúng, lúc này chẳng có chút vui vẻ nào:
“ Giản tán.” Tần Cao Phong ánh mắt phức tạp nhìn Giản Phàm một cái rồi đi:
Sáu người như vẫn chìm đắm trong những lời giới thiệu vừa rồi, chỉ mấy phút đã nghe mười mấy năm lịch sử, đều là người trẻ tuổi, không khỏi kích động.
“ Lợi hại! Lợi hại thật, tương lai mà mình lên được chi đội trưởng thì quá ngầu.” Tiêu Thành Cương chỉ một bức ảnh khoe chuyện mình nghe ngóng được:” Đây là chi đội trưởng hiện nhiệm của chi đội điều tra hình sự, nghe nói là thầy của đội trưởng Tần đấy, dậm chân một cái là phần tử xã hội đen sợ cuốn xéo luôn.”
“ Thôi đi, bằng vào cậu mà dám mơ tưởng lên tới chi đội trưởng à?”
Hai thành viên nam cười khẽ xoay người đi trước, Giản Phàm nhìn vẻ mặt là biết rồi, đây là loại dở ông dở thằng, luôn cho mình có tài kinh thiên động địa, xem thường người khác.
Lương Vũ Vân ôm ngực, vẻ mặt si tình:” Đại tỷ, đội trưởng Tần thật MAN, đó là nam nhân trong tim em đấy.”
Tiêu Thành Cương đi tới trước mặt ưỡn ngực làm bộ làm dáng, bị Lương Vũ Vân lườm một cái, tức mình lẩm bẩm:” Nhãn quảng kiểu gì thế, sao lại thích người khỉ đột chứ, hai người rõ ràng không phải đồng loại mà...”
Lương Vũ Vân cao chỉ tầm trên dưới mét sáu, đứng đó thấp hơn Dương Hồng Hạnh nhiều, nói gì so với Tần Cao Phong, câu này vừa nói ra khiến Dương Hồng Hạnh phì cười.
“ Tôi thích đấy, còn hơn kẻ trông giống người, nhưng lại chẳng bẳng khỉ, đen xì xì chẳng ra thể loại gì.”
Hai người này không hiểu thế nào, từ lần Tiêu Thành Cương đổi chỗ cho Dương Hồng Hạnh ngồi cùng nhau, liền thành đôi tiểu oan gia, đấu khẩu suốt.
“ Nhưng mà dù sao vẫn hơn ai đó, người vừa mới chạy về nhà ấy, chắc chắn là ôm mẹ khóc tới nước mũi ròng ròng nói không muốn làm cảnh sát, hừm! Thật xấu hổ!” Dương Hồng Hạnh mỉa mai, đối tượng quá rõ ràng:” Vũ Vân, em có xe, nếu ai đó không chịu được thì cho người ta mượn xe, về Ô Long ôm mẹ khóc một chập nữa, cảm thụ tình cảm của mẹ, mai lại tới.”
Giản Phàm mặt đỏ bừng, có điều ai đó muốn tìm đối tượng cãi nhau thì nhầm rồi:” Tốt quá, có gì mà xấu hổ, tôi không ôm mẹ tôi, chẳng lẽ ôm ai đó? Bằng vào tính ai đó, dù cho tiền, chỉ cần nam nhân bình thường, người ta chẳng thèm ôm ...”
Dương Hồng Hạnh biết Giản Phàm nói chuyện mình từng đề nghị cho vay tiền, nhưng người ta từ chối, tự ái nổi lên tung chân đá luôn, không ngờ Giản Phàm linh hoạt ngả người né được, xem ra đã có phòng bị trước.
Nếu đấu khẩu thì Giản Phàm thuộc loại vô lý cũng cắn người ta sâu ba phần, cơ mà đối diện với cao thủ cầm nã thì không ăn thuả, né được đòn là chạy ngay.
Hai cô gái sóng vai đi xuống lầu, Dương Hồng Hạnh vẫn còn có chút bực tức, đột nhiên nghe thấy tiếng mấy tiếng hét chói tắi, đều giật mình, là Giản Phàm và Tiêu Thành Cương! Xảy ra chuyện gì rồi? Đưa mắt nhìn, thấy Giản Phàm vừa khuất sau chỗ rẽ hai tấy múa may, chạy như bay, mũ bị gió thổi bay đi mà không biết, tiếng thét thê thảm như gặp phải khốc hình.
Thấy Giản Phàm sợ hãi như thế, không biết xảy ra chuyện gì, Dương Hồng Hạnh vội chặn cầu thang:” Có chuyện gì thế?”