Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 106 - Chương 028: Đây Là Đại Đội Hình Cảnh Số Một. (3)

Hắc Oa Chương 028: Đây là đại đội hình cảnh số một. (3)

Giản Phàm đang la hét chợt giống như người bị bức hại mấy chục năm gặp được người thân, ôm chầm lấy Dương Hồng Hạnh kêu lên: “ Mẹ ơi, sợ quá, sợ quá ...”

“ Á, làm cái gì, làm cái gì thế? “ Đột nhiên bị nam ôm như thế, Dương Hồng Hạnh cuống cuồng đẩy Giản Phàm rằ, nhưng không làm sao thoát được:

Lương Vũ Vân ở sau lưng kéo, không ngờ lực tấy của Giản Phàm cực khỏe, không sao kéo nổi, giữa ban ngày ban mặt, nam nữ ôm nhau còn ra cái gì, cuống lên hét vào tai Giản Phàm:” Phi lễ!”

Hay rồi, tiếng thét này chói tai hơn cả còi bào động, ngày cả người ngoài sân còn giật mình, tức thì khiến cả khu nhà im ắng hỗn loạn, tầng trên tầng dưới liên tiếp có tiếng xô cửa xông rằ.

Tiếp đó mười mấy cảnh sát của đại đội số một nhìn thấy nữ cảnh sát xinh đẹp vừa mới tới đại đội giao lưu học tập đang nhiệt tình ôm một nam cảnh sát, chỉ có điều tư thế thì nhiệt tình, vẻ mặt thì sợ hãi, cả nam lẫn nữ như bị cái gì đó dọa sợ ... Bên cạnh thì có một nữ cảnh sát khác hô phi lễ, cảnh tượng quái dị cực kỳ, không hiểu đâu đuôi thế nào.

Giản Phàm bị Lương Vũ Vân hét ù tai phải ôm đầu lùi lại, Dương Hồng Hạnh được buông ra rồi vẫn như bị cướp, đôi mắt uy khuất ôm ngực, dưới ánh mắt bao người bị người ta ôm như thế, xấu hổ vô cùng. Ở thao trường ánh sáng lờ mờ kia, nhiều lần ao ước được Giản Phàm ôm, không ngờ lại xảy ra ở hoàn cảnh này, cả đám cảnh sát vẫn trố mắt nhìn, vừa giận vừa thẹn, mặt đỏ au vô cùng xinh đẹp.

Tâm tư nữ nhân phức tạp, lúc nãy nói một câu khó nghe bị cô giơ chân đá luôn, nhưng lúc này chẳng hề có ý động thủ.

Tần Cao Phong mặt âm trầm rẽ đám đông đi tới chỗ ba người:” Có chuyện gì?”

Giản Phàm chỉ phía đông, lắp ba lắp bắp:” Người chết, người chết ... Tim, ruột đều rơi ra ngoài, sợ, sợ lắm ...”

Tần Cao Phong à một tiếng hiểu rằ, ngửa cổ nhìn lên tầng trên hô:” Pháp y Tạ, hôm nay chị có nhiệm vụ giải phẫu à?”

Sau lan can có người thò đầu rằ, mặt tròn trịa phúc hậu, hô lại:” Không, tôi đang lau chùi mô hình giải phẩu thôi, làm bằng nhựa ấy ' 99

mà...”

Toàn là tinh anh cảnh sát cả, lầu trên lầu dưới nghe câu này đoán ngày ra sự việc, cười lắn cười bò.

Tiếp theo đó có người hô:” Ở đây còn một anh chàng nữa này, ôi trời, sợ nhũn người không đi nổi nữa rồi.”

“ Ài, thanh niên thời buổi này ngày càng tệ, có thế thôi mà cũng sợ.”

Tất nhiên người mặt mày tái me tái mét đang co ro run rẩy trong góc là Tiêu Thành Cương, một bỏ chạy bán sống bán chết, một sợ ngồi yên một chỗ, không biết ai nhát hơn ai.

Người cười vui nhất là Lương Vũ Vân, cười tới dựa cả vào tường mới đứng vững được, cười chảy nước mắt chỉ Giản Phàm:” Em còn tưởng anh có gan phi lễ đại tỷ, hóa ra là sợ quá mà rằ! Ha ha .. Giản Phàm, Giản Phàm ... Nói anh thế nào đây, anh ôm chị ấy, gọi vợ, gọi em yêu gì gì đó đều được .. Đừng có gọi mẹ ơi được không? Nhạy cảm lắm ...”

Một nữ cảnh sát nhặt mũ Giản Phàm, phủi bụi trên đó, đi tới trịnh trọng đội lên đầu y, không nói gì cả. Giản Phàm đưa mắt nhìn, thì ra là Sử Tĩnh Viện, lòng cảm kích.

“ Giản Phàm, Thành Cương, theo tôi vào phòng pháp y!”

Tần Cao Phong vỗ vai Giản Phàm đi trước, Giản Phàm cúi đầu lẽo đếo theo sau, những người khác cười xòa về phòng, chẳng mấy chốc cầu thang lại yên tĩnh trở lại.

Lương Vũ Vân vẫn che miệng cười, quản tâm hỏi:” Xì, đai tỷ, không sao chứ? ... Không ngờ anh ta thường ngày mạnh mồm là thế, thì ra nhát như chuột, thật làm người ta thất vọng.”

Sử Tĩnh Viện đột nhiên lắc đầu nói vào:” Chưa chắc, gan cậu ta không hề nhỏ, chỉ là bất ngờ thôi.”

“ Thế sao chị Sử?” Lương Vũ Vân ngạc nhiên, vì nữ cảnh trong đại đội không có mấy, nên tới chưa bao lâu các cô gái đã quen nhau rồi:

“ Có biết vụ án cướp tiệm vàng Kimberley hơn hai tháng trước không?” Sử Tĩnh Viện hỏi:

Chuyện này oanh động một thời gian, Lương Vũ Vân gật đầu:” Biết ạ, nghe nói chúng ngang nhiên nổ súng bắn chết bảo vệ.”

“ Hình như toàn bộ cảnh sát Đại Nguyên phải ra quân, đúng không ạ?” Dương Hồng Hạnh cũng biết:

“ Không khoa trương đến thế, có điều dùng tới mấy đơn vị, hơn nghìn người.” Sử Tĩnh Viện giống Tần Cao Phong, nói chuyện bình thản như không:” Chuyện đó các em biết, nhưng chắc không biết hai hung thủ chính là do Giản Phàm và Tiêu Thành Cương bắt về, trong đó Giản Phàm chính là người lập kế hoạch sau đó gọi Tiêu Thành Cương đi theo bắt người, nếu nói tới công lao, cậu ta có công lớn nhất. Nếu không người không tốt nghiệp trường chuyên ngành công an, lại không có kinh nghiệm thực chiến, đại đội đã không nhận.”

Nói xong thấy hai cô gái mặt đầy kinh ngạc, không nói thêm, đi lên lầu.

“ Không phải chứ, Giản Phàm mà giỏi thế sao?” Lương Vũ Vân đứng đó lẩm bẩm, cô biết Giản Phàm trước kia chỉ là hiệp cảnh, trước đó nữa thậm chí là sinh viên bình thường, không liên quản gì tới cảnh sát, vậy mà dám ra tấy bắt tội phạm vũ trang thì phải nói gan lớn bằng trời mới đúng, vậy thì chuyện vừa rồi ... Quảy sang Dương Hồng Hạnh:” Sao rồi đại tỷ, cảm giác được anh hùng ôm ra sao? Mê rồi phải không?”

“ Thổ phỉ, em đừng điên điên khùng khùng như thế, cẩn thận chị tuyệt giao.” Dương Hồng Hạnh mím môi uy hiếp:

“ Hả, vừa rồi em cứu chị mà.”

“ Em hét cái gì, thấy chưa đủ mất mặt hay sao? Hét to thế làm gì hả?”

“ Chị, sao lại giận em chứ?”

Hai cô gái nói ríu rít không ngừng, nhưng mỗi người một tâm tư khác nhau, lời không như ý nghĩ, rồi về phòng làm việc.

Mô hình giống y như thật, vô cùng kinh khủng, là một nam tử trưởng thành, đoán chừng là dùng để giảng dạy, lồng ngực banh rằ, tim gan ngũ tạng đều rõ ràng, Giản Phàm lúc này nhìn rõ hơn làm bằng nhựa và cao su non, bên trên còn có ký hiệu, Tiêu Thanh Cương hết sợ rồi, còn tới gần sờ mó.

Biết là đồ giả thì không có gì phải sợ, nhưng phải thừa nhận nơi này ánh sáng không tốt, chợt nhìn thấy có người bị rạch bụng như vậy, nói không chừng có thể dọa người ta sợ hết hồn. Giản Phàm lòng chửi cái đại đội này toàn loại biến thái, không ai giống người bình thường, nhất là pháp y Tạ đứng ở bên tù đồ, tuổi trên bốn mươi, nhìn là biết chất béo quá dư thừa, tóc quăn, yên tĩnh đứng đó giống vợ hiền dâu thảo lắm, chỉ là bên cạnh có cái mô hình kia, nụ cười càng hiền hòa càng khiến người ta sởn gai ốc.

Tần Cao Phong thì như chỉ sợ người ta không sợ:” Giản Phàm, Thành Cương, hôm nay là người giả, nhưng đa phần xuất hiện ở đây là người thật đấy, toàn thành phố có bảy phòng pháp y, đại đội ta có trang thiết bị tương đối đầy đủ, không có gì phải sợ, người chết ở đây khiêng ra còn nhiều hơn người sống trong đội.”

“ Đội trưởng, ai lại đi dọa trẻ con như thế? Lại đây, lại đây Tiểu Phàm, tới chỗ dì.” Pháp y Tạ từ lần gặp đầu tiên đã đặc biệt thích Giản Phàm, kéo y tới chỗ mình, đặt tấy lên vai y giải thích:” Giải phẩu là một môn khoa học, rất nhiều thứ thuốc được làm ra dựa vào phân tích hóa nghiệm ổ bệnh, rất quản trọng. Trong các vụ án hình sự, càng không thể thiếu giải phẫu, công việc của người như chúng ta là lên tiếng thay người chết, minh oan cho sinh mệnh bị oan ức, giương cao chính nghĩa, cho dù có quỷ thần, họ cũng tôn trọng. Tiểu Phàm, nghe nói cháu rất lớn gan mà, dám bắt đào phạm còn sợ người chết à? Tới gần hơn chút nữa, dù là cái xác thật sự cũng chỉ là thịt thôi mà, nói gì tới mồ hình.”

Giản Phàm không tiến lùi lại vào bước, rối rít nói:” Đội trưởng, tôi đi báo danh đây.”

Nói xong chạy đi như một làn khói, thấy Sử Tĩnh Viện cũng chẳng chào.

Pháp y Tạ lắc đầu cười, cho số tim gan phèo phổi kia trở lại vị trí cũ.

Bình Luận (0)
Comment