Cách đó hơn chục mét, xe pháp y bị bao vây, đám đông kích động đập xe rầm rầm, cảnh sát ở vòng ngoài không vào được, không còn đường lui nữa, Ngũ Thần Quảng cướp lấy loa, hít một hơi rống lên:” Dừng tắy, tất cả dừng tắy, tôi là Ngũ Thần Quảng, phó bí thư đảng ủy cục công an thành phố, có gì muốn nói, có gì bất mãn cứ nhắm vào tôi.”
Quần chúng bây giờ cứ thấy cảnh sát là căm phẫn, bị đoàn cảnh sát phía trước ngăn cản không tới gần được, thế' là nhổ nước bọt ào ào, cảnh sát ngoại vi sợ hãi, xong rồi, nhổ nước bọt vào mặt lãnh đạo rồi.
Đám cục trưởng Cái vừa giật mình vừa thầm kêu may mắn, nếu không thành trò cười.
“ Đại đội trọng án, đội hình sự số một, số bốn tập hợp.” Ngũ Thần Quảng không thèm lau nước bọt, tấy cầm chắc loa chỉ huy:
Từ thì tiếng bước chân rầm rập, hình cảnh từ bốn phương tám hướng nghe giọng nói quen thuộc đổ tới trước đèn pha, đội ngũ nhanh chóng hình thành sau lưng Ngũ Thần Quảng. Vừa mới tham giả "hành động 0 giờ", cảnh phục cảnh dung nghiêm chỉnh, mấy chục đặc cảnh mặt mày âm trầm sát khí ngùn ngụt, quần chúng liền có chút chột dạ.
Ngũ Thần Quảng chỉ tấy hô:” Lời thề của cảnh sát là gì?”
“ Trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với pháp luật.” Mấy chục hình cảnh đồng thanh hô vang áp đạo tất cả mọi âm thanh náo loạn, khí thế khiếp người, bọn họ không phải là đám dân cảnh chỉ giỏi quát nạt quần chúng, họ là hình cảnh ở tiền tuyến, chuyên đối diện với loại tội phạm hung ác nhất, tội ác dã man nhất, đừng nói người dân, đám dân cảnh nghe tiếng hô cũng sợ.
“ Chức trách của chúng ta là gì?” Ngũ Thần Quảng tiếp tục hỏi:
“ Đả kích tội phạm, duy trì trị an.” Tiêng hồ như biển gầm lắng xuống, xung quảnh cũng im ắng hẳn:
“ Mọi người nhìn thấy rồi chứ, đừng cho rằng cảnh sát thiên hạ đều bẩn thỉu, vừa rồi còn có một cảnh sát bảo vệ quần chúng bị thương, chức trách của chúng tôi là bảo vệ lợi ích của quần chúng chứ không phải đứng đây chịu chỉ trích phỉ báng sỉ nhục vô cớ của mọi người.” Ngũ Thần Quảng nổi giận thật rồi, làm cảnh sát chịu nhiều ấm ức, làm cảnh sát tốt càng ấm ức, người ta nhổ nước bọt vào mặt mà không dám làm gì, cảnh sát duy trì trật tự nín nhịn nãy giờ lấy lại khí thế, lưng thẳng hơn vài phần:
Biến hóa nho nhỏ khiến tình thế cải thiện lớn, Ngũ Thần Quảng đi tới trước đám đông:” Từ khi chuyện xảy ra tới khi cảnh sát đến nơi chỉ 24 phút, giờ có hơn 300 cảnh sát có mặt, bắt giam 56 kẻ, sắp tìm ra hung thủ thực sự, mọi người thấy chúng tôi làm chưa đủ sao? ... Tôi hiểu tâm tình mọi người, nhưng tôi không hiểu, vì sao đối diện với những kẻ phá nhà mình, đánh đập bản thân mình cùng người thân, mọi người lại hèn nhát, yếu đuối, còn đối diện với cảnh sát bảo vệ mình lại dùng thái độ thù địch ... Chẳng lẽ không muốn chúng tôi làm rõ chân tướng? Truy bắt hung thủ à? Kiểm nghiệm pháp y là chứng cứ lớn nhất để định tội hung thủ, chúng tôi muốn lấy lại công bằng cho người chết, chẳng lẽ cũng muốn ngăn cản?”
Bốn bề im phăng phắc, Ngũ Thần Quảng ném loa đi, gạt cảnh sát phía trước đi về phía xe pháp y bị bao vây.
Người đầu tiên tránh đường ...
Người thứ hai tránh đường ...
Dần dần Ngũ Thần Quảng đi tới đâu, đám đông tách ra tới đó, quần chúng do dự giữa tin và không tin, bất đắc dĩ đành phải tin vào vị cảnh sát đầy chính khí này, ít nhất người ta dám đứng rằ, không như những lãnh đạo khác chỉ nói mấy lời quảnh co chung chung vô nghĩa.
Đi tới giữa đám đông, ba pháp y hoảng sợ nhìn bí thư Ngũ, phụ nữ kia ôm chồng đã cho vào túi xác, nước mắt đã khô, chỉ còn nỗi đau khôn nguôi.
Ngũ Thần Quảng ngồi xuống, như bị gai chích, nhìn cái trán còn chảy máu và đôi mắt trống rỗng đã vô cảm với mọi thứ xung quảnh, nắm lấy bàn tấy lạnh giá, khuyên nhủ:” Chị à, người đã chết rồi, đừng để anh ấy chịu tội thêm nữa, trước mặt mấy trăm quần chúng và cảnh sát, tôi lấy cái mặt già này ra đảm bảo, sẽ lấy lại công bằng cho anh ấy ...”
Không có phản ứng nào, Ngũ Thần Quảng ra hiệu ba pháp y mang người đi, ba người nhẹ nhàng gỡ tấy người vợ, mang xác lên xe, đám đông tự động tách ra cho xe vội vàng lên đường.
Người vợ lúc này không kìm được khóc rống lên, Ngũ Thần Quảng đỡ dậy, mặc cho đôi tấy già đấm lên người mình, dùng giọng khàn đặc gào khóc phát tiết oan khuất trong lòng, tới khi bi thương lịm đi ... cũng được đưa lên xe cấp cứu chuyển tới bệnh viện, mấy người hàng xóm ở gần đi theo, nghe nói nhà chỉ còn hai vợ chồng già, đứa con trai học đại học ở xâ.
Mưa như nước mắt oán hận rơi mãi không dừng, cảnh sát tốn hai tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng xong bước bố trí đầu tiên, may mà không gây ra sự thể lớn hơn, cảnh sát khuyên giải đám đông về nhà, nhưng không ai đi, sợ đi một cái đám người giải tỏa sẽ tới phá nhà, hoặc bi thảm hơn, chẳng còn nhà mà về nữa.
Bố trí người ra sao, chuyện giải quyết thế nào, hàng loạt vấn đề xuất hiện, không ai muốn dính vào, vậy chỉ còn lại cảnh sát thôi, nhưng cảnh sát kỳ thực làm gì quản được nhiều như thế? Báo lên lãnh đạo thượng tầng thì người né tránh, người ậm ừ nói những câu thiếu dinh dưỡng, có lòng lắm chỉ khuyên khống chế cục diện, hạ nhiệt tình hình, xử lý nguội, rõ ràng sợ dẫn lửa đốt mình.
3 giờ 35 phút sáng, hiện trường chưa có chuyện gì thì đại đội cảnh sát mạng gọi điện báo, sự kiện ở Bắc Thâm Phương đã truyền bá trên internet.
“ Thế là sao, chuyện chưa xử lý sao đã lên mạng rồi? “Ngũ Thần Quảng vỗ bàn mắng Tần Cao Phong:
Tần Cao Phong chỉ vòng người trong ngoài:” Bí thư, làm sao phong tỏa được, thời buổi này trừ khi thu điện thoại, cắt mạng internet, nếu không chịu thuả. Giờ ngày cả điện thoại bình tường cũng có tính năng quảy phim vào mạng tốc độ cao, 3 tiếng mới lên mạng là chậm đấy.”
“ Thế chỗ này có lên mạng được không?” Ngũ Thần Quảng là người thời đại cũ rồi, làm sao mà hiểu được mấy chuyện này, hỏi một câu rất ngớ ngẩn:
Tần Cao Phong ra hiệu cho kỹ thuật viên, kỹ thuật viên gõ tên mấy trang tin, xoay laptop cho Ngũ Thần Quảng xem, trên đó có nhiều hình ảnh mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được đại đội cảnh sát, tiêu đề càng kinh khiếp
Huyết án nghiêm trọng ở Bắc Thâm
Phường", " Giải tỏa bạo lực gây án mạng, quản viên cảnh sát không ai cứu giúp", " Vô nhân đạo, ngang nhiên đánh chết người dân ", " Cảnh sát thông đồng với tội phạm, phong tỏa hiện trường, bưng bít thông tin", một vài đường dẫn không đọc được nữa, chắc chắn cảnh sát mạng xóa rồi, nhưng tốc độ làm sao theo kịp người dân đăng bài.
Sơ sơ đọc quả vài bài, toàn bộ mũi giáo chĩa vào cảnh sát, Ngũ Thần Quảng càng đọc càng đau đầu.
“ Bí thư, bí thư ...” Tần Cao Phong nhìn Ngũ Thần Quảng bóp trán gọi khẽ:
Ngũ Thần Quảng nhớ ra mình đang ở đâu, xuả tắy: “ Chuyện này không trách cậu, vừa rồi tôi hơi kích động.”
“ Không có gì, tôi muốn nói là trước khi bắt giữ đã có không ít kẻ tham giả giải tỏa nhân hỗn loạn bỏ trốn, chúng tôi tra ra có tám kẻ xông vào nhà người chết kéo người, cầm đầu là kẻ biệt danh Tiểu Kim Mao, đang bỏ trốn. “ Tần Cao Phong xin chỉ thị: “ Chúng ta bây giờ nên làm sao, không thể mắc kẹt ở đây.”
Chi đội trưởng không dám tự ý quyết định, hơn nữa đùn đẩy cho đội trọng án, cả lãnh đạo còn không tỏ thái độ, bảo chi đội trưởng tỏ thái độ thế nào. Đám lãnh đạo mượn cớ chỉ huy hiện trường khuyên giải người dân chạy mất rồi, không dám tới gần xe chỉ huy nữa.
“ Bên nọ đẩy bên kia, đang lúc dư luận xôn xâo, ai dám ra mặt, án thì dễ tra, việc khó xử lý, tôi cũng không biết phải làm sao?”
Ánh mắt Ngũ Thần Quảng nhìn ngoài cửa sổ, cảnh sát ngày càng đông, nhưng ai cũng biết chẳng giải quyết được gì, kéo dài vậy thôi, thở dài một cái, đột nhiên phát hiện một người bên cạnh Tần Cao Phong, sững người.