Giản Phàm vừa đứng lên thì bị cú đá vào mông, nổi giận quảy lại thấy Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Phí Sĩ Thanh, không biết tên khốn nào ra chân.
Quách Nguyên có chút bực mình:” Hai người họ toàn thân thương tích, cậu ở bên xem náo nhiệt à?”
“ Mẹ nó, anh muốn tôi xông vào đánh nhau cho loạn thêm chắc, nếu không có tôi nhanh trí cướp lấy chìa khóa máy ủi thì chúng phá xong đánh xong chạy hết rồi, đã tới muộn còn lớn lối.” Giản Phàm chỉ tấy ra ngoài:” Vừa rồi là đội nào vô duyên vô cớ bắt tôi, còn tát hai cái, tôi sẽ tính sổ, cảnh sát các anh đối xử với nhân chứng thế à? Bị người ta chửi cho cũng không oan.”
Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm chằm chằm nãy giờ, quát:” Cậu ghi hình thật à? Đừng nói đùa.”
Dây thần kinh phản nghịch bị kích thích, Giản Phàm liếc xéo, ngọt nhạt một câu:” Thái độ của anh kiểu gì đấy?”
Quách Nguyên vội ngăn Giản Phàm lại, nói nhỏ:” Chuyện này lớn rồi, cậu đừng xen bừa vào thêm loạn nữa.”
“ Xem ra cậu không có, nếu có tôi xin thưởng cho cậu rồi.” Tần Cao Phong vẫn giọng điệu quái gở đó, nếu có thứ này, đó là chứng cứ, vụ án sẽ đỡ tồn công hơn nhiều, giờ đông người hỗn loạn, lại có án mạng, ai dại gì mà nhận, sợ nhất là bị tiết lộ ra ngoài. Nói là phong tỏa chứ Tần Cao Phong biết e cảnh sát mới là bên tiết lộ ra trước, trò hề mà không ai cười nổi.
“ Tôi có, con mẹ nó tôi không chỉ ghi một bản ... Là kẻ nào làm, chỉnh chết cho tôi, tới giờ vẫn đầy bụng tức đấy, tôi cần quái gì cái thứ phần thưởng rẻ rách của các anh ... Ai muốn đi theo tôi.”
Giản Phàm nói rồi gạt Quách Nguyên ra nhảy xuống xe trước, bốn người vội vàng đi theo tới phía bắc, nhìn y đếm đèn đường mà không hiểu gì cả, đi được mấy chục mét, Giản Phàm sờ mó một cái cột đèn, lấy ra cái bút, Quách Nguyên lập tức nhận rằ: “ Bút quảy trộm?”
“ Cậu dùng thứ này làm gì?” Trương Chí Dũng cũng không hiểu, nhíu mày nghi ngờ, hắn nghi ngờ cũng phải thôi, ai mà mang sẵn thứ này trong người, trừ khi có mục đích:
Tần Cao Phong rút nắp bút, quả nhiên thấy đầu cắm USB, đưa cho người bên cạnh để lấy dữ liệu rằ, Giản Phàm nhún vai:” Thói quen thôi, thời buổi này làm gì cũng nên cẩn thận, ký hợp đồng, vay vốn gì đó, tôi cũng ghi hình lại hết, tránh có chuyện, miệng nói không rõ. Đêm hôm khuya khoắt ra khỏi nhà sao không đề phòng cho được, tôi còn có một cái nữa, tin không?”
Không ai dám không tin, theo Giản Phàm quảy lại, cái nữa không ngờ bên cạnh cái xe dùng làm nơi thẩm vấn lâm thời, đợi Giản Phàm cẩn thận lấy từ bên thùng rác rằ, té ra là di động, tắt máy rút thẻ nhớ:” Quảy hai góc độ cách nhau 30 mét, đảm bảo lấy hết hiện trường, tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ dùng rồi.”
Tần Cao Phong kinh ngạc đồng thời mừng rỡ nhưng không cười nổi, vỗ vai Giản Phàm một cái lên xe.
Giản Phàm lẩm bẩm:” Mẹ, một đám vong ân phụ nghĩa, đến một câu cám ơn cũng không có.”
“ Oa ca, đừng nói linh tinh nữa.” Phí Béo ghé tai thì thầm:” Có người chết rồi đấy.”
Giản Phàm à một tiếng chẳng trách không khí hơi căng thẳng quá mức, đồng thời thở phào, may mà lúc đó mình trấn định lại được không xông lên, nếu không ai mà biết có chuyện gì ...
Kỳ thực thì cái chuyện giải tỏa ở Bắc Thâm Phường chẳng là cái gì, một trong số hàng ngàn vạn sự kiện giải tỏa ở khắp thành phố này mà thôi, cho dù 3 người Giản Phàm vô tình xuất hiện, sau đó kéo theo cả đội ngũ cảnh tới thì cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng một người dân bị chết khiến sự kiện rối rắm, dù sao đang thời buổi thái thịnh thế, tôn nghiêm của thảo dân dù bị tùy ý trà đạp, nhưng sinh mệnh không thể tùy ý tước đoạt, phải có người chịu trách nhiệm.
Vì thế mà các lãnh đạo liên quản không thể không "coi trọng cao độ", dù bọn họ coi trọng chẳng phải là sinh mạng con người.
2 giờ 12 phút, bí thư Ngũ tới hiện trường, nghe báo cáo, cảm thấy khó nhằn, người bị bắt rất nhiều, chân tướng ra sao không ai rõ, bao vây quảnh hiện trường là hộ dân giải tỏa, còn liên tục có cô dì chú bác kéo tới, chỉ còn cách không ngừng tăng lực lượng cảnh sát.
2 giờ 23 phút, phân cục trưởng Hạnh Hoa Lĩnh lề mề mãi mới tới nơi, thấy các lãnh đạo cục đều đông đủ thì toát mồ hôi lạnh, may mà các lãnh đạo đều đang lo sự thái phát triển, nên chẳng có tâm trạng nào mà chửi mắng. Phân cục trưởng giải thích, khu vực này thuộc xí nghiệp trấn, xí nghiệp phá sản, phân chia đất xí nghiệp cho công nhân làm chỗ ở, thế nên rất nhiều hộ dân không đủ giấy tờ, cho nên tiêu chuẩn đề bù phân ra năm bảy loại. Ngũ Thần Quảng nghe thao thao bất tuyệt cả đống lý do, chỉ hỏi một câu: Có ký hợp đồng bồi thường chưa?
Rồi, câu này chọc đúng chỗ yếu hại, phân cục trưởng yếu ớt lắc đầu. Mặt Ngũ Thần Quảng vốn đã đen lại càng thêm đen:” Chưa ký hợp đồng đã giải tỏa, đây là giải tỏa trái phép, nói, vì sao lại trì hoãn không phải cảnh sát tới?”
Đối diện với bao nhiêu lãnh đạo, phân cục trưởng chỉ biết thở dài thừa nhận:” Chính phủ khu ngầm cho phép, đây là hạng mục Thụy Phong Uyển của Giản thị.”
Xong, không ai nói gì nữa rồi, một phân cục nho nhỏ mà bảo xen vào một công ty xuyên quốc giả thì làm khó họ, cục trưởng Cái khó xử, bảo phân cục trưởng phái thêm cảnh sát rồi đuổi đi.
Tiếp đó các vị lãnh đạo cục đều nhìn Ngũ Thần Quảng, tiếp theo đây phía công an sẽ phải đưa ra một vị xử lý, mà bí thư Ngũ thích chơi trội hợp nhất, các vị khác đều giữ mình, chỉ có bí thư già sắp nghỉ hưu này là chẳng cần cố kỵ nhiều. Chứ giờ nhìn đi, ngoài hiện trường phong tỏa, ngày càng nhiều người và xe tụ tập, tình thế căng như dây đàn, bất cần một chút khiến đám đông phẫn nộ, khi đó hậu quả không ai gánh được.
2 giờ 50, sau nhiều lần thúc giục người của chính phủ khu mới chịu tới, chỉ có một xe hai người, lái xe và phủ nhiệm văn phòng khiếu nại, người này vừa xuống xe thì người lạnh toát, thầm chửi bị lãnh đạo ném ra làm tốt thí rồi, người dân không ăn tươi nuốt sống mình mới lạ.
Kỳ thực chuyện này dễ xử lý lắm, chỉ cần có lãnh đạo đủ sức nặng hoặc xí nghiệp đương sự đứng ra hứa bồi thường, kịp thời bắt giữ hung thủ, thế là xong. Nhưng lúc cần ra mặt thì các vị lãnh đạo dùng đủ mọi lý do đủn đẩy, không nhận điện thoại, khu trưởng bị bệnh, bí thư khu ủy thì tắt máy, công ty giải tỏa Bình Dương thì không liên lạc được, chỉ có phòng hạng mục Thụy Phong Uyển là có thể liên lạc, nhưng người ta nói, họ ủy thác chính phủ khu và công ty giải tỏa, đá quả bóng lại.
3 giờ sáng, người dân sau tuyến phong tỏa nhốn nháo, xảy ra chuyện rồi, phân cục trưởng chạy hồng hộc tới vịn vào xe lãnh đạo báo cáo, quần chúng không cho pháp y mang thi thể đi ...
Nguy rồi, nếu xảy ra chuyện mang xác đi tuần hành đường phố thì tội đổ hết lên đầu cục công an, lãnh đạo vội rời xe chạy tới hiện trường, ba pháp y bị quần chúng vây kín.
“ Không cho họ mang xác đi phi tắng.”
“ Cảnh sát và đám người giải tỏa cùng một bọn đấy.”
“ Cảnh sát ức hiếp nhân dân, bao che tội phạm, che đậy chân tướng, nhất định không cho họ đi.”
Phía cảnh sát dùng loa phóng thanh giải thích không ích gì, ý đồ tới gần bị quần chúng đẩy sang bên, đội cảnh sát ngoại vi càng xui xẻo, liên tục bị người dân nhổ nước bọt vào mặt.
Tình thế cấp bách, Ngũ Thần Quảng lòng như lửa đốt chạy tới hiện trường, tới nơi rồi định hội ý cùng đồng nghiệp, chợt phát hiện bên cạnh mình chẳng còn ai, cục trưởng Cái và đám đồng nghiệp đứng ngoài tuyến cảnh giới không vào. Hay rồi, thế là hồ đồ bị đẩy lên tiền tuyến, lúc này cưỡi hổ khó xuống, bốn phương tám hướng là tiếng chất vấn chửi rủa của quần chúng, càng khuyên giải càng nhận định cảnh sát cùng một giuộc với hung thủ, thế là ra tấy rồi, đám đá khiến cảnh sát liên tục rút lui.