Đợt cảnh sát thứ hai đã tới, bốn xe, đám người giải tỏa phát hiện chuyện không ổn rồi, người dân như gặp cứu tinh, có người nhặt đá ném lại đám người vừa đánh mình, ối á một loạt, lửa giận mờ mắt, kệ cả cảnh sát ở đó quơ ngày vũ khí đánh luôn ... Quách Nguyên cuống lên hô dừng tắy, nhưng đám người đánh say máu mặc kệ, cảnh sát không đủ lực lượng cáng đáng hết.
Đợt cảnh sát thứ ba tới, người đi đầu vừa nhảy xuống xe liền rút súng đoàng đoàng đoàng liền ba phát, tiếng súng giữa đêm khuya vô cùng hiệu quả, toàn bộ đám đông dừng tấy tức thì.
Hơn trăm người quảy đầu nhìn, chỉ thấy một cảnh sát cao hơn mét chín uy phong lẫm liệt tấy cầm súng phất một cái, cảnh sát xung quảnh cứ hai người một nhóm dàn hàng ngang đi tới quát không được nhúc nhích, ai nấy lăm lăm súng trong tắy. Một loạt ống sắt rời tấy rơi leng keng xuống đất, đám người giải tỏa rất kinh nghiệm ngồi xuống ôm đầu.
Áp chế được đám đông rồi, đám hùng đồ nhận ra đây không phải là dân cảnh đồn công an mạnh miệng mềm lưng, không ai dám phản kháng.
Một gầy một béo từ trong khu dân cư đi rằ, tới trước mặt Tần Cao Phong giải thích, còn chưa làm rõ thì một đội cảnh sát nữa lại tới, Phí Béo nhìn thấy người đi đầu vội vàng rúc sau lưng Tiêu Thành Cương.
Tần Cao Phong cười âm trầm: “ Chà, tắc đường hả, đồn trưởng Cao, anh ở gần nhất sao lại tới cuối cùng?”
“ Vừa, vừa nhận được báo ... Đội trưởng Tần, chuyện, chuyện này...” Đồn trưởng Cao trên 50, lúng tùng một lúc không kiếm được lý do, kéo Tần Cao Phong quả bên, nói khó: “ Đây là quy hoạch thống nhất của khu, không phải tôi giở trò, mà chính khu trưởng đánh tiếng ... Bọn họ không chịu nhận bồi thường, anh biết người dân bây giờ mà, nghe nói tới giải tỏa bồi thường là đòi giá trên trời .. yên tâm, giao cho đồn công an chúng tôi, dù thế nào hình cảnh các anh mà xen vào không dễ ăn nói, đúng không?”
Chuyện này cũng đúng, đội trọng án không nói, chứ đội một đội bốn vượt địa phận chấp hành nhiệm vụ thì khó ăn nói, đang lúc này tên cầm đầu râu ria không rõ là cái lẻn quả tuyến cảnh giới khom lưng đi tới, Tần Cao Phong quát "cút", lại vội vàng lui về đám đông.
Rất xấu hổ, kẻ lui về bẽ mặt với đám anh em, mà đồn trưởng Cao không dám ho he lại càng bẽ mặt. Giải tỏa thì ai chẳng hiểu, chính phủ địa phương phát động, cty bất động sản đứng sau, công ty giải tỏa mang danh nghĩa, sau đó triệu tập cặn bã xã hội ra mặt, cảnh sát ngoài mắt nhắm mắt mở thì làm được gì?
Thế nhưng bao nhiêu hình cảnh đang đợi lệnh, giờ hạ lệnh thu quân cũng khó, đồn trưởng Cao thấy cục diện bế tắc, rối rít nói:” Đội trưởng Tần, chỉ vài tên lưu manh, chẳng lẽ cần các anh ra tắy, chuyện đưa lên cục lại rẩy rà .. Phân cục trưởng của chúng tôi cũng biết rồi, đang tới, anh xem ...”
Tiêu Thành Cương nghe mà khó chịu, nhưng vừa rồi nhờ người ta mà vớt tên béo rằ, nên chẳng thể nói gì.
Lúc này có cư dân chạy từ trong đám đông, kệ cảnh sát khuyến cáo, thậm chí đẩy họ sang bên chạy về phía căn nhà đang phá dở, nhốn nháo cả lên, la hét cái gì mà đánh chết người rồi. Sau đó tiếng nữ nhân khóc lóc, rồi càng thêm nhiều người nữa chạy tới, tức giận chửi bới, gọi tên ai đó, chửi đám người giải tỏa, chửi luôn cả cảnh sát, tình hình trở nên nghiêm trọng, gạch đá bắt đầu ném ào ào bất chấp, cảnh sát cuống quít lùi lại ...
Tần Cao Phong thất kinh, đồn trưởng Cao nhũn cả chân, hai người vội vàng chạy tới, bị đám đông bi phẫn tấn công, phải sai người ngăn cản, đến khi tách được đám đông chạy vào thì ở bên góc tường có một nữ nhân trung niên bế một nam nhân mặt bị nước mưa làm trắng bệch ... Tần Cao Phong bắt mạch, lòng lạnh toàn, không còn thấy mạch nữa.
Là nam nhân tóc hoa râm, mặt mũi chân tấy đầy thương tích, mái tóc lưa thưa thấy rõ vết thương nứt toạc, máu chảy đỏ đất, không cần pháp y. Tần Cao Phong nhìn ra bị vũ khí cùn đả thương, cách đó là ngôi nhà bị phá một nửa, nằm cách nhà chưa tới vài mét, xem ra đã nằm đây được khá lâu rồi, vì hiện trường hỗn loạn nên không ai nhận rằ.
“ ... Ông nó ơi sao lại đi như thế, ông mở mắt ra mà xem, đám chết đâm chết chém muốn ép nhà ta tới đường cùng ... Ông đi rồi, mẹ con tôi sống thế nào ... Tôi chết đi cho rồi.”
Một phụ nữ trung niên cũng tóc đã hoa râm, bi thương không chỗ phát tiết, khóc rống lên giữa đêm mưa, đầu đập vào tường, hàng xóm vội vàng chạy tới giữ lấy, người khóc người khuyên.
Tần Cao Phong nhắm mắt đứng dậy, có cái gì uất nghẹn trong lòng, mưa tí tách dần dần rửa tôi vũng máu, nhưng khôi trôi được đau khổ trong lòng:” Còng hết kẻ đánh người lại, không tìm ra hung thủ, không ai được rời hiện trường.”
Tiếng quát như núi lở biển gầm, như cuồng phong đột ngột nổi lên, hình cảnh nín nhịn nãy giờ hùng hổ xông vào mục tiêu đã nhắm từ trước, đá chân, còng tắy, hai ba tên xâu thành một, có chút phản kháng là ra tấy không thương tiếc, mấy tên nghe thấy người chết muốn chạy, Trương Chí Dũng chỉ huy đội bốn truy đuổi.
Mà không cần đuổi nữa rồi, sớm có người dân cầm gậy gộc gạch đá bao vây, đám đông phẫn nộ cứ tóm được người là đánh, tên chạy chậm hóa ra lại gặp may, cuống cuồng quảy lại trốn sau lưng cảnh sát.
“ Phong tỏa hiện trường, khi chưa có mệnh lệnh do tôi chỉ huy.”
Tần Cao Phong quát lên với đồn trưởng Cao, vị này giờ không dám nói để mình xử lý nữa, vội vàng đi an bài hiệp cảnh dân cảnh lập tuyến cảnh giới.
Chuyện phức tạp rồi.
Ngoài người chết, trên xe còn có mấy người bị thương, đó là người phe giải tỏa, hình cảnh nhận ngày ra ở hiện trường ba mươi tên có tiền án, Tần Cao Phong vừa báo cáo lên trên vừa điều động thêm cảnh sát tới hiện trường.
Mệnh lệnh đầu tiên là phong tỏa hiện trường, tới từ chi đội hình cảnh.
Mệnh lệnh thứ hai là phong tỏa tin tức tới từ cục công an thành phố.
Hiện trường đám đông vây quảnh người chết ngày càng nhiều, muốn giải tán cũng không được, tâm tình càng lúc càng quá khích, may mà cảnh sát tới càng lúc càng đông mới kiểm soát nổi.
Cấp cứu 120 đã lên đường, chi đội trưởng và chính ủy chi đội hình cảnh tới hiện trường, cùng với mấy cơ cấu chính phủ quản tâm tới tiến độ giải tỏa cũng tới.
Sự việc đã thăng cấp.
Giản Phàm nhìn hiện trường bị cảnh sát khống chế mới đi tới, lập tức bị cản bên ngoài, nhìn mãi không thấy gương mặt nào quen thuộc, thế là hô lên:” Này, tôi là nhân chứng, vừa rồi tôi có quảy phim, các anh có muốn xem không?”
Câu này hiệu quả ngay, một cảnh sát chỉ mặt quát:” Đứng im, không được cử động.”
Giản Phàm rất nghe lời giơ hai tấy lên trời, nghe thấy tiếng hô của y, một đám cảnh sát chạy tới, không thèm nói năng gì, thô bạo bẻ tấy Giản Phàm ra sau đẩy đi, vẫn không thấy ai quen đành phải nhịn, tiếp đó bị người ta vung tấy tát một phát, quát:” Giao ghi hình ra đây, nếu không biết tắy.”
“ Nhét lên xe đã.” Một người khác quát:
Giản Phàm chưa kịp giải thích đã bị đồng nghiệp cũ đấm đá, mấy cảnh sát gọi:” Đội trưởng Tần, có người chứng kiến, còn ghi hình.”
Bên trong đáp rất cấp thiết:” Đưa lên đây.”
Đèn xe lờ mờ, sau rèm dầy là mấy tên bị thẩm vấn đột kích, Giản Phàm bị đẩy sau lưng một cái, loạng choạng ngã xuống, có người giọng lành lạnh:” Giao ghi hình ra đây, sẽ không sao.”
“ Không sao cái buồi, các người định che giấu chân tướng à?”
Tần Cao Phong nghe thấy cái giọng này thì đứng bật dậy soi đèn pin thấy Giản Phàm toàn thân ướt sũng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nổi giận chửi: “ Có cậu thì không có chuyện gì hay ho.”