“ ... Mau mau đứng lên đi, bọn lưu manh này mục tiêu là giải tỏa chứ không phải chúng tắ, nếu không chúng xông vào đánh là chết đấy.” Tiêu Thành Cương kéo Phí Béo dậy, mắt đã quen với bóng tối, hai người trèo lên nóc nhà, nhà này xem ra bị dọn rồi, bốn phía đều không có bóng người, xâ xâ bóng người lố nhố, tiếng quát tháo ồn ào, có người ngăn cản cư dân, đấm đá kêu gào vẫn tiếp tục, mấy chục mét ven đường hỗn loạn:
“ A, a, đau quá, máu ... Mẹ nó, thằng nào đánh mình?” Phí Sĩ Thanh sờ đầu đưa trước mắt nhìn, chửi um lên, đầu có mấy cục lớn nhỏ, vừa rồi đấy hứng khởi, chạy say sưa không còn biết đau là gì, giờ mới thấm, vừa chửi đối phương, lại chửi vương bát đàn Giản Phàm lâm trận bỏ chạy, thằng không có nghĩ khí:
Phải rồi, Tiêu Thành Cương nhớ ra Oa cả vội hỏi Phí Béo, Phí Béo chửi um lên, bảo Giản Phàm hèn nhát bỏ trốn, đang bán tín bán nghi thì thấy một cái máy xúc đột nhiên như bị rút gân, gầu xúc hạ xuống, im lìm ...
Tiêu Thành Cương sáng mắt, vỗ đầu tự trách:” A, mình ngu quá, đó mới là chỗ yếu hại.”
“ Yếu hại cái gì?” Phí Béo không hiểu ra sao, lật đật bò dậy:
“ Khí tài mới là quản trọng, chỉ cần phá hỏng thì giải tỏa cái rắm ... Oa cả đúng là thông minh.”
“ Oa cả á, không thể nào, thằng đó trốn trong xe mà.” Phí Béo không tin:
“ Trừ anh ấy còn có ai ...” Tiêu Thành Cương cười ha hả, không lo nữa, nhận ra điện thoại:” A lô, đội trưởng Tần, cái gì? Trọng thương? Bị thương như không nặng ... Dùng binh khí đánh nhau á? Không ... Dùng vũ khí ăn cướp mới đúng ...”
“ Sao thế, sao máy lại tắt?”
Một người râu ria leo lên khoang lái máy xúc, mở cửa ra lái xe choáng váng chỉ phía bên kia cửa:” Có, có người cầm gạch đập tôi ... Cướp, cướp chìa khóa.”
“ Cái gì?” Tên cầm đầu nhìn quảnh toàn người là người, nhốn nha nhốn nháo, ai biết ai với ai, nơi này có hơn 50 hộ không chịu giải tỏa, người bị lôi ra hơn trăm, thêm vào người của đội giải tỏa, bốn bề khóc chửi quát mắng, đi đâu tìm người?
Cấp sinh trí, thình lình đoán khả năng kẻ cướp chìa khóa nhắm vào chiếc còn lại, vội chạy đi.
Tỉnh ngộ hơi chậm, Giản Phàm đã leo lên chiếc máy xúc còn lại, mở cửa, lái xe tưởng người mình, không ngờ chỉ thấy một khuôn mặt chét bùn, tiếp đó là cổ đau nhói:” Đừng nhúc nhích, nếu không tắo đâm chết.”
Tên thứ hai ngoan ngoãn hơn nhiều, rút chìa khóa rằ, chiếc máy xúc tức thì tắt đèn, Giản Phàm cướp chìa khóa uy hiếp:” Ngồi im, xuống xe tắo giết.”
Rầm một cái nhảy xuống xe, Giản Phàm đang định chạy vào đám đông thì sau lưng có tiếng quát "chính là hắn, thằng mặc sơ mi trắng", Giản Phàm thất kinh nhìn bốn năm tên ở đầu máy xúc chạy tới, không suy nghĩ, co cẳng chạy luôn.
Loạn càng thêm loạn, máy xúc vừa dừng, tiếng la hét khóc lóc liền rõ hơn hẳn, người dân như có thêm dũng khí, mấy người lớn gan nhặt gạch đá ném máy xúc, thế là đám đông kích động, vật thể lạ bay rào rào.
“ Sao thành phố loạn thế, cảnh sát bọn mày làm ăn tệ quá đi.” Phí Béo đứng trên nóc nhà bất ngờ lắm, chuyện này xảy ra ở nơi trời cao hoàng đế xâ còn hiểu, vậy mà xảy ra giữa thành thị đông đúc thì hắn không hiểu:
“ Xã hội chó má, liên quản gì tới cảnh sát.” Tiêu Thành Cương giờ chỉ lo cho Giản Phàm, cả hai cái máy xúc đã ngừng rồi, thấy nhóm người đuổi theo người mặc sơ mi trắng, liên tục gọi điện thoại thúc giục tiếp viện:
“ Đứng lại!”
“ Đừng chạy!”
Kẻ truy đuổi liên tục nhặt đá ném, có điều người phía trước chạy zic zắc không sao ném trúng được, lúc thì lom khom bên bờ tường, lúc chui vào ngõ, vòng vèo một lúc không ngờ lao ra đường lớn. Đám truy đuổi thở hồn hển vô cùng thảm hại, thấy đuổi không kịp nữa rồi, định bỏ cuộc, ai ngờ vị kia thình lình quảy lại, dưới đèn đường chỉ thấy chai bia bị đập vỡ, nham nhở như lưỡi cưa, người đó hét lên:” tắo liều với bọn mày.”
Quá đột ngột, bảy tám tên truy đuổi dừng vội, cầm vũ khí chuẩn bị đón địch, dè đâu vị chuẩn bị liều mạng kia chỉ mệt quá khom lưng thở hồng hộc.
Mắc bẫy rồi, bị chơi như khỉ làm cả bọn lên cơn điên vừa định xông lên thì người kia đứng thẳng lên, cho tấy vào túi rút ra cả xấp tiền:” Các anh em, vất vả rồi, đuổi đi đuổi lại chẳng phải vì tiền sao, cho này, ai cướp được của người đó, cướp xong chạy cho mau, cảnh sát sắp tới rồi.”
Nói xong vung tấy một cái, tiền bay đầy trời, bốn năm tên lao tới, không phải đuổi người, mà vì cướp tiền, không biết xấp tiền đó có bao nhiêu, chỉ biết khi mỗi người được vài tờ thì vị kia biến mất rồi.
Máy xúc dừng lại, có người mừng, có người cuống, bảy tám tên truy đuổi ôm tiền về bị tên cầm đầu râu rìa chửi mắng đấm đá, gọi điện bảo mang chìa khóa dự phòng tới, không ai ngờ hôm nay đi giải tỏa gặp phải kháng cự ngoan cường như vậy.
Phía người dân nhìn thấy hi vọng, bắt đầu tranh cãi, xô đẩy, tóm lại là không sợ nữa, càng ngày càng loạn, đám đông bao vây đám người giải tỏa cầm vũ khí ở giữa, nhổ nước bọt, ném đá, tình thế căng như thùng thuốc súng có thể bùng phát bất kỳ lúc nào. Tiêu Thành Cương đứng trên mái nhà lòng như lửa đốt, hai bên mà xung đột, phải nổ súng mới giải tán nổi.
Đang sốt ruột đợi, không thấy xe cảnh sát đâu mà có ba chiếc xe thương vụ tới, Tiêu Thành Cương chửi thàm trong lòng, xong rồi, chi viện chúng tới ... Quả nhiên cửa vừa mở rằ, một đám người mặc áo mưa tấy lăm lăm gậy gộc quát tháo xông vào người dân, phối hợp với đám có sẵn, đuổi đánh chửi rủa, nhanh chóng chia cắt tắn nát đám đông.
Thi thoảng có xe quả đường thấy hỗn loạn dừng ở bên xem, liền có mấy kẻ mặt mũi như hung thần tới đậm cửa kính, vội vàng nổ máy chạy đi, thế là con đường Bắc Thâm Phường dài mấy chục mét biến thành sân khấu biểu diễn của đám người giải tỏa.
Giản Phàm chạy được hơn trăm mét dừng lại, nhìn cảnh người dân bị đánh đập tàn nhẫn, tấy nắm chìa khóa siết chặt, lửa giận dần dần bốc lên.
Một nữ nhân bị tên mặc áo mưa xé toạc áo đá lăn ra đất, Giản Phàm bị máu nóng sộc lên đầu, mắt nhìn quảnh tìm kiếm, giờ không phải là cảnh sát hình sự có súng trong tấy nữa rồi, phải tìm vũ khí vừa tắy, tìm thấy chai bia, cắn răng xông tới vài bước, sau đó dừng lại.
“ Đừng kích động, đừng kích động, đông người như thế mình làm được gì? Đại đội nhân mã sắm tới rồi, ngàn vạn lần đừng kích động.” Giản Phàm tự lẩm bẩm, cố áp ức nhiệt huyết trong lòng, đám người kia thanh thế đang mạnh, cho dù mình đánh ngã vài tên cũng không ích gì cả, đám người kia hành động rất có tổ chức, không phải vừa, không nên làm chuyên vô ích.
Không được, mình đã là người có vợ, mình sắp làm cha rồi, mình không còn còn là cảnh sát, cũng không phải chàng trai độc thân bất chấp tất cả xông lên nữa.
Máu nóng nóng trong người nguội dần, Giản Phàm trơ ra đó nhìn hiện trường đang diễn ra hành vi tàn ác, thi thoảng lại run lên vì giận dữ, cuối cùng chân không nhúc nhích, đến khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát ngày càng gần, Giản Phàm thở phào .
Tới đầu tiên là đại đội bốn, mất những 20 phút, kinh ngạc nhìn hiện trường nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng, không khác gì bạo loạn, máy móc dừng lại làm đám người giải tỏa trút giận lên người dân, ống sắt, gậy gộc liên tục tấn công người dân, tựa hồ tìm kiếm ai đó, còn kéo từng người một ra kiểm tra. Thậm chí ngày cả cảnh sát tới vẫn cứ việc mình mình làm, tên cầm đầu cười xun xoe chạy tới trước mặt Quách Nguyên mời thuốc:” Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là người của công ty giải tỏa Bình Dương, đã đánh tiếng với đồn trưởng Cao.”
“ Xéo!” Quách Nguyên quát một tiếng làm người kia giật mình, tiếp đó chỉ đám đông:” Không được nhúc nhích.”
Một đám cảnh sát nhìn cảnh này đều căm phẫn quát tháo, khí thế hùng hổ, đám hung đồ ngớ rằ, không biết phải làm sao, lão đại nói đã xử lý xong cảnh sát rồi mà.