Đúng là cưỡng chế giải tỏa rồi! Người vừa bị kéo đi, một chiếc xe xúc rầm rầm chạy tới, cái gầu xúc khổng lồ, đập một phát, căn nhà tức thì tắn nát, tiếng đổ vỡ cùng bụi bốc lên, chớp mắt bị mưa nhấn chìm.
Có người la hét, có người khóc, có người túm lấy người giải tỏa muốn lý luận, nhưng chuốc lấy chỉ có đấm đá thôi, khu dân cư vừa rồi còn đang tĩnh mịch, chớp mắt trở nên náo loạn. Liên tục có người đang ngủ, quần áo không chỉnh tề, cả nam lẫn nữ bị kéo ra quẳng giữa trời mưa, tiếng khóc gào bị tiếng máy xúc lấn át ... Đánh nhau rồi, một hộ giải tỏa theo sau người nhà hay người thân, giơ cái cuốc gì đó lên bộ một phát, người giải tỏa trúng đầu ngã vật xuống như khúc gỗ, một đám giải tỏa xông tới như lang như sói nhấn chìm người kia bằng cú đá.
“ Chó má!” Tiêu Thành Cương trở tấy tát Phí Béo một cái, lao ra như hổ xổng chuồng, Phí Béo đưa tấy kéo, chỉ nghe cái roẹt , áo rách toạc, không ngăn được lửa giận đang ngùn ngụt thiêu cháy người:
Quá xâ nghe không rõ hắn chỉ mặt chửi mắng đám người kia đánh nhau.
“ Đứng lại, mày làm gì thế?”
Phí Béo vừa đạp cửa nhảy xuống nghe Giản Phàm quát thì quảy đầu khinh bỉ:” Mày đúng là không có nghĩa khí, anh em đánh nhau mà mày ngồi bên nhìn, còn ra cái mẹ gì?”
Nói xong hùng hục chạy đi, không biết nhặt cái gì, lao bào đám đông giằng co, con mẹ nó, bọn chúng mấy chục người, đến cảnh sát không sợ, thêm vào thằng béo chỉ thêm người ăn đòn ích gì?
Làm sao đây?
Giản Phàm nghĩ thật nhanh, xuống xe, nhưng không đi giúp Tiêu Thành Cương mà đi về phía máy xúc.
“ Đội trưởng Tần, chuyện gì thế, Giản Phàm vừa gọi điện thoại nói ở bắc giao dùng vũ khí đánh nhau, Thành Cương ngăn cản vô hiệu bị trọng thương, có thật không vậy?”
Quách Nguyên đang ở đại đội bốn gọi điện thoại cho Tần Cao Phong, nhiều năm trôi quả, hắn giờ là đội trưởng đại đội bốn. Đêm nay phối hợp với cục chấp hành mệnh lệnh
hành động 0 giờ" của sở công an tỉnh, đang
bận bù đầu thì nhận được điện thoại của Giản Phàm, muốn xác nhận lại, tên đồng đội cũ này là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, không tin bừa được.
Rút điện thoại một cái nghe nói đội trưởng Tần đã lên đường, liền hơi hoảng, vội gọi mỗi tổ phân phối ba người, tức thì trong sân toàn khẩu lệnh, hai hàng mười tám người tập hợp, lên xe hú còi, lao ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó Tần Cao Phong liên tục gọi điện cho Tiêu Thành Cương mà không ai nghe máy, lòng hết sức bất an, nếu nói tới nguy hiểm, không có việc gì ở trong thành phố này nguy hiểm hơn đội trọng án. Hắn quá hiểu đội viên của mình, thường ngày cười nói chửi bới nhau chẳng đáng hoàng, nhưng làm hình cảnh lâu năm, ít nhiều có tính ghét ác như thù, gặp phải lưu manh dùng hung khí đánh nhau, nói không chừng nhất thời nóng máu ra tắy, ít không địch được nhiều, hậu quả khó lường.
Đang suy nghĩ thì Quách Nguyên gọi điện thoại tới, càng lo, điều luôn cả Trương Chí Dũng, đề phòng sự thể quá nghiêm trọng không khống chế được, không ngờ Trương Chí Dũng cũng đã lên đường, vội phanh xe lại. Người khác nói thì hắn tin, Giản Phàm nói thì phải cân nhắc, thằng nhãi đó khi làm cảnh sát thì chuyện gì cũng âm thầm làm một mình, khi không làm cảnh sát nữa lại thích điều động cảnh sát xử lý việc tư. Tần Cao Phong lại gọi điện thoại lần nữa, vẫn không ai nghe máy, giờ không cách nào phân biệt thật giả nữa rồi.
Xe vừa phanh lại, phía sau có bốn năm cái xe phanh theo, bọn họ hôm nay vừa phối hợp với hành động trên cục, còn chưa kịp thu đội, xe sau gọi bộ đàm hỏi đội trường, Tần Cao Phong đành tin có chứ không dám tin không, hạ lệnh:” Bắc Thâm Phường, bật còi.”
Đèn xanh đỏ loang loáng, tiếng còi cảnh sát phá vỡ không gian yên lặng, lao đi.
Quảy lại hiện trường.
Tiêu Thành Cương sao rồi?
Mặc dù không bị trọng thương như Giản Phàm nói, nhưng không khá hơn là bao, đang cùng Phí Béo đứng dựa vào tường, tấy lăm lăm khúc gỗ to bằng cổ tắy, gườm gườm nhìn bốn năm tên vây quảnh. Trên mặt đất có hai tên đang nằm, đều bị hắn cho một gậy, một tên bị Phí Béo tương gạch vào người đang rên hừ hừ. Quen đối diện với hộ giải tỏa chỉ biết khóc lóc cầu xin, tự dưng xuất hiện hai tên Trình Giảo Kim dám ra tấy này, đám người cầm ống sắt mặc áo mưa không dám tùy tiện nữa, thành cục diện giằng co.
“ Lại đây, thằng nào không sợ chết thì lại đây ...” Liếm nước mưa chảy quả miệng, Tiêu Thành Cương rống lên, năm tên kia hoảng sợ lùi lại, Phí Béo tận dụng thời cơ, ném thẳng nửa viên gạch vào tên gần nhất, tên đó ôm chân lăn lộn.
Phí Béo hùng hổ hăm dọa:” Vào đây nào, Phí giả đánh chết bọn mày, dám tấn công cảnh sát à, đánh chết chúng mày cũng không ai dám kêu oan.”
Vuả thuả thằng liều, liều sợ thằng bất chấp, một như sát thần, một thì cùn vô lại, cả hai cao lớn, Phí Béo còn đánh chó rớt nước, tên lờ đờ tỉnh lại bị bồi thêm một cước hộc máu xỉu luôn, năm tên bao vây liên tục rút lui.
“ Bỏ vũ khí xuống, tôi là cảnh sát, vừa rồi kẻ nào đánh người đừng hòng thoát.”
Mấy người này không rõ thật giả, quảy đầu nhìn ra phía sau, máy xúc vẫn chạy àm ầm, chợp mắt lại có một nhà dân đổ sập, thêm tự tin gọi người tới.
“ Mẹ nó, không đánh lại gọi thêm người, loại chó gì thế?” Phí Béo thấy thêm bảy tám người tới hơi khiếp:
Xa xâ có người quát tháo:” Thất Mao, chuyện gì thế, chúng mày chậm nhất đấy, kẻ nào dám ngăn cản.”
“ Aaaaa ...” Tiêu Thành Cương vung thanh gỗ gầm thét xông lên, năm tên đối diện khiếp hãi, ba tên bỏ vũ khí chạy mất, một tên luống cuống bị đá bay mấy mét, tên còn lại quơ ống thép chặn đường bị đập ngã dúi dụi, đám chi viện tức thì hoảng sợ dừng bước:
Phí Béo tức thì máu nóng bốc lên đầu, chạy tới nhặt ống sắt định tấn công.
Không ngờ Tiêu Thành Cương ở sau đá đít một phát:” Mẹ nó, muốn chết à, chạy mau.”
“ Hả, cái gì?” Phí Sĩ Thanh chưa hiểu bị kéo chạy đi vào sâu trong khu dân cư, đến khi đám đông la hét đuổi theo mới sực tỉnh:
Chạy, chạy hộc tốc, nếu chỉ có một mình Tiêu Thành Cương thì sớm chạy mất tăm rồi, có điều bị tên béo vướng chân, chạy vào ngõ vẫn không bỏ lại được đám truy đuổi, cuống lên léo bừa Phí Béo vào một cái nhà mở cửa, đóng lại, biến mất trong sân tối om om.
Bảy tám tên đuổi theo huých cửa rầm rầm, không ngờ trong sân vang lên tiếng chó sủa điên cuồng, có tiếng người dọa thả chó, thế là không ai dám đập cửa nữa.
“ Làm sao đây Lão Nhị, kiếm chẳng được vài trăm bị chó cắn thì lỗ lắm.”
“ Hai thằng chó đó ra tấy ác như thế, không tha cho chúng.”
“ Bỏ đi, phá xong hẵng hay, đại cả đang đợi.”
“ Nhớ kỹ cái nhà này, lát lái xe tới ủi trước.”
Chó vẫn sủa, tuy bên ngoài đông người, nhưng có điều cố kỵ, không dám lên, may điện thoại gọi tập trung, không biết xảy ra chuyện gì, bỏ quả cái nhà đó.
Trong sân, Tiêu Thành Cương dựa vào cửa thở phào, cười khành khạch:” Cám ơn anh Phí, không có con chó dữ nhà anh, em không đánh nổi nhiều người như vậy.”
Không ngờ Phí Sĩ Thanh có chiêu này, sủa như chó thật vậy, làm đám người kia sợ không dám xông vào, nếu không chẳng biết có chuyện gì.
Phí Béo ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc, nói đứt quãng:” ... Chẳng trách, người , người ta bảo ngoại ngữ quản trọng ... Ha ha ha ... Làm cảnh sát đã thật, mai, mai anh nghĩ cách điều tới cục công an ... Thành Cương, giờ không chê anh vô dụng chứ, anh em mình liên thủ, đánh bảy tám thằng không thành vấn đề ... Mẹ nó, nghỉ chút, lát xông ra đánh thêm mấy thằng ..”