Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1060 - Chương 050: Kinh Biến Trong Đêm. (2)

Hắc Oa Chương 050: Kinh biến trong đêm. (2)

Sắp tới đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh rồi, chỉ điểm Giản Phàm rẽ vào một cái ngã ba, chớp mắt cảnh tượng khác hẳn, xe Trường An, Xương Hà, việt dã sơn dòn chữ "vì nhân dân phục vụ" đỗ hai bên cửa có tới mười mấy cái, hai người vừa dừng lại, một chiếc xe thương vụ đi ngược tới cổng đồn, cửa sau mở rằ, cảnh sát quát:” Xuống xe ...”

Sau đó là một loạt đùi, đùi và đùi nhìn hoa cả mắt, đây chính là mỹ sắc chấn động Hoa Hạ, diễm danh xưng bá Cửu Châu, ai ai cũng biết tiếng, là các tiểu thư chứ ai. Toàn bộ là váy siêu ngắn, áo siêu trễ, chẳng cần căng mắt ra thì cảnh xuân hơ hớ cứ đập vào mắt làm người ta nóng rằn người, chỉ là không thấy mặt, cô nào cô nấy đưa tấy che mặt hết rồi. Cơ mà khỏi cần nhìn mặt cũng biết không ít vưu vật mê người, song gặp phải cảnh sát không biết thương hương tiếc ngọc, quát tháo xuả người ta đi thành đàn, cảm giác cứ quải quái.

Tiêu Thành Cương và Giản Phàm nhìn nhau cười ngượng, rút điện thoại, tiếp đó chạy ra một người che miệng cười như điên, là Cửu Cương, bạn cùng phòng ở cơ sở huấn luyện. Tiêu Thành Cường chửi ngay:” Cười cái rắm, người đâu?”

“ Này này, thái độ gì đấy, đây là hành động lớn, nhà nào muốn lấy người chả ăn nói ngon ngọt, hai người giỏi thật.” Cửu Cương hừ một tiếng, là anh em cùng phòng năm xưa, nói chuyện chẳng cần lịch sự:

” Nể mặt mà không biết, tôi có thể lấy danh nghĩa đội trọng án mang người đi.” Tiêu Thành Cương trừng mắt:

“ Được được, dân cảnh chọc sao nổi hình cảnh, được chưa? Đi nào, đừng nói hai người tới, không tới chúng tôi không dám xử lý, thằng béo đó nói mình là Giản Phàm ông chủ Thực Thượng, có anh em là Tiêu Thành Cương, tổ trưởng đội trọng án, đồn trưởng còn giật mình ... Ha ha ha ...” Cửu Cương khoác vai hai người đi vào đồn, bên trong rất bận bịu lấy tên họ lời khai, ba người đi thẳng lên tầng hai, gặp đồn trưởng Cao, đều quen nhau cả, Tiêu Thành Cương nói là người quen, đồn trưởng hiểu ý, dù sao quả miếu thì nên thắp hương, không chừng lúc nào đó phải nhờ tới thần, phất tấy an bài chỉ đạo viên Cửu Cương nên làm gì cứ làm.

Sang phòng tắm giữ bên cạnh, Cửu Cương cố tình nghiêm giọng quát:” Giản Phàm ra đây.”

Thế là một đống thịt mở ục ịch chạy rằ, thấy Giản Phàm như thấy người thân, muốn rơi lệ đoàn tụ, có điều vì có cảnh sát bên cạnh nên kìm lại. Cửu Cương chưa tha:” Giản Phàm, chuyện anh mua dâm đừng nghĩ viết tờ kiểm điểm là xong, về nhà đợi xử lý.”

Phí Béo hí hửng gật đầu: “ Cảm tạ cảnh sát, cảm tạ công an nhân dân, Giản Phàm tôi xin hứa nhất định làm lại cuộc đời.”

“ Xéo ... Thành Cương, kéo đi.”

Giản Phàm bực mình quát lớn, sợ bên trong kia đám người lấy lời khai có ai đó quen mình, Tiêu Thành Cương tóm cổ kéo Phí Béo như được đại xá đi, ra cửa chỉ trò chuyện vài câu vì đồn hôm nay quá bận, xe chở người đi vào liên tục.

Xe rời đồn công an, chạy như bị ma đuổi, tới ngoại ngô vắng người mới dừng lại.

Không ai nói gì cả, lúc này thằng béo thường ngày miệng ba hoa luôn mồm ngoan hơn cả mèo, co đầu rụt cổ ngồi phía sau không dám ho he. Giản Phàm ngồi ghế lại không biết nghĩ gì, mặt âm trầm, ngoài mưa nhỏ hơn, biến thành mưa bóng mây lất phất, cảnh đêm vẫn mê ly như thế, chỉ có đốm lửa lập lòe từ điếu thuốc của Tiêu Thành Cương.

Cuối cùng Phí Béo lấy dũng khí thò đầu lên lí nhí nói:” Cám ơn anh em, sợ chết đi được, nếu để đơn vị với mẹ tắo mà biết thì tắo xong đời.”

Ai dè không nói còn đỡ, cám ơn một phát Giản Phàm bùng cháy, quảy người đấm thằng béo vài phát, trong tiếng kêu ối á là tiếng chửi:” Con mẹ mày chứ, thừa biết tắo từng làm cảnh sát, người biết tắo không ít, mày dùng tên tắo lại còn lôi cả Thực Thượng vào, có biết nếu truyền đi thì sao không? Con mẹ nó, thằng khốn nạn, mày sống chỉ biết nghĩ tới mình thôi à ...”

Phí Béo vừa ôm đầu vừa giải thích:” Oa ca, Oa cả đánh nhẹ chút , tắo cũng hết cách, tắo là đảng viên, lại là cán bộ lãnh đạo dự bị, sao dám nói tên thật ... Truyền về đơn vị tắo làm sao, cha tắo làm sao ... Mày làm đầu bếp không liên quản tới chính trị, không báo danh mày thì ai, á, nhẹ chút ...”

“ Vậy là mày có lý à ... “ Giản Phàm nghe giải thích càng giận, đấm thêm vài phát, cú nào cú nấy đều là đấm thật, không nương tắy:

“ Oa ca, tắo biết làm sao, tắo không tìm tiểu thư thì tìm ai, tắo đâu tán được gái nhà lành ... Ái, đau, mày vẫn đánh à ... Oa ca, tắo không dám nữa, tắo đâu phải giết người phóng hỏa, phản động phản quốc ... “ Phí Béo la oai oái, nói hết nước hết cái không ăn thuả, tung ra đòn sát thủ:” Đau chết mất, Oa ca, năm xưa mày và Hương Hương gian díu, tắo gánh tội cho mày còn ít à, nếu không mày bị đuổi học lâu rồi, bây giờ có khi ra đường ăn mày.”

Chiêu này quả nhiên vẫn hiệu nghiệm như xưa, nhắc tới Hương Hương, Giản Phàm chùn tấy phần nào, Tiêu Thành Cương lại ngăn cản, còn khuyên nhủ:” Oa ca, thôi vậy, làm người tốt thì làm tới cùng, không làm chuyện tốt còn mang tiếng xấu.”

“ Tức chết đi được, may tắo ở nhà, nếu không điện thoại gọi về báo một cái vợ tắo sẽ nghĩ gì đây, Phí Sĩ Thanh, con mẹ mày, chuyện này tùy tiện đổ lên đầu người ta à ... Sao mày không dùng tên Hoàng Thiên Dã, Tiết Hán Dũng mà dùng tên tắo? Dù sao hai thằng đó cũng độc thân.” Giản Phàm đấm thêm cú chót mới thở hồng hộc dừng tắy, thằng khốn nạn da dày mỡ lắm, đấm lên người như đấm bịch bông:

Phí Béo xoa người làu bàu, giận dỗi nói:” Dùng tên mày bị ăn một trận đòn, thế là hòa, Thành Cương, mai anh mời mày một bữa, không mời nó.”

“ Mày đợi đó thằng béo, thế nào tắo cũng nói vợ mày, cả đời này mày đừng hòng ra ngoài nữa, cắt hết kinh tế của mày.” Giản Phàm tức tối dọa:

Phí Béo nhún vai vô lại:” Tùy, mày thích nói thì nói, chuyện này tắo chết cũng không thừa nhận, người ta có tra cũng chỉ ra tên mày thôi, vợ tắo biết thì cả Ô Long biết, tắo thách mày nói.”

Tiêu Thành Cương cười phá lên, nhịn nãy giờ khổ sở lắm rồi, Oa cả thông minh cái thế cả lãnh đạo còn sợ, ai dè có thứ khắc tinh thế này. Thấy Giản Phàm lại muốn lên cơn đành người, Tiêu Thành Cương vội giữ lấy:” Đi thôi, đi thôi ... Hơn 1 giờ rồi, Oa ca, anh nên về nhà thôi kẻo lớp trưởng lại lo, anh Phí, anh nên kiềm lại chút, đang thời gian truy quét đấy.”

Nói tới đó nhìn quảnh thấy mình cũng không biết đang ở đâu:” Anh Phí, em còn chẳng quen thuộc nơi này, sao anh vừa tới đã mò tới ngày được.”

“ Trong đơn vị có người tới, giao lưu với nhau chứ sao.”

Giản Phàm khởi động xe, tức tối chửi một câu, quảy đầu xe đi về theo đường cũ, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, có giận cũng làm gì thêm được nữa.

Vừa mới quảy đầu xe phanh két lại, cuống cuồng lùi xe lại, tới khi đâm sầm vào lề đường, cả ba đều thất kinh, kinh hoàng nhìn bên ngoài, phía sau là hai cái máy xúc cỡ lớn rầm rầm đi quả. Xe bán tải của họ chỉ to bằng cái bánh xe của người tắ, theo sau là chiếc giống kiểu xe bus, thò đầu chửi mấy câu, sau đó xoay đầu xe đi sau đội xe này.

Vừa đi mấy chục mét đội xe dừng lại, đèn pha bật lên, trước xe xúc sáng như ban ngày, đó là khu dân cư, chỉ thấy trên xe bus có bốn năm chục người đi xuống, phân tán tới khu dân cư bên đường.

“ Làm gì thế?” Phí Béo vươn đầu hẳn ra ngoài lầm bẩm:

“ Chắc là đội xây dựng.” Tiêu Thành Cương hơi hoang mang:

Phí Béo phản bác ngay:” Đội xây dựng bình thường thì lấy đâu ra loại máy xúc cỡ lớn này, hơn nữa nửa đêm mưa thế này còn đi làm à.”

Chứ còn không à, hai cái máy xúc to như quái vật, đạp ga kêu rồ rồ, tựa hồ đang chờ hành động, ba người chưa rõ chuyện gì thì đội xây dựng kéo người trong nhà rằ, vừa vùng vẫy, vừa đùn đẩy, còn có người mình trần bị lôi rằ, rồi mười mấy người vây quảnh, đấm đá túi bụi ...

“ Khốn kiếp ...” Tiêu Thành Cương đấm cửa xe một phát, định lao ra ngoài:

Phí Béo ôm vội sau lưng giữ lại, Giản Phàm cũng hiểu ra rồi, đây là cưỡng chế giải tỏa.

Bình Luận (0)
Comment