Ngoài kia mưa rất to rồi, nhưng cửa sổ cách âm của Châu Âu, gần như không nghe thấy gì, thậm chí tiếng nước mưa đập lên cửa sổ cũng rất khẽ.
Lương Vân Vân bị câu nói của Dương Hồng Hạnh làm suy nghĩ rất nhiều.
Là khoan dung và lý giải mới có hạnh phúc, hay là vô tri nên hạnh phúc? Bất kể là loại hạnh phúc nào khiến Lương Vũ Vân sau bao năm kén chọn, đổ vỡ tình cảm, giờ nhìn lại cảm giác tỉnh ngộ phần nào, tắt đèn, kéo chăn lên, chỉ lộ ra đôi mắt sáng:” Tương lai nếu em có người chồng thương em, chăm lo cho em như thế, em sẽ tốt với anh ấy trăm lần, nghìn lần, dù anh ấy ở ngoài có nữ nhân khác em cũng không quản.”
Dương Hồng Hạnh kéo tấy cô em thân thiết:” Em lại nhầm rồi, nam nhân có nữ nhân bên ngoài hay không không liên quản chuyện em có quản hay không đâu.”
“ Đừng có mà làm ra vẻ chuyên giả hôn nhân, chị chỉ nói mồm thôi, nếu thực sự có tiểu tắm xuất hiện, mười phần chị sẽ nổi điên.” Lương Vũ Vân nghiến răng nghiến lợi:
“ Chuyện đó là đương nhiên, nếu có ngày đó phải thành sư tử Hà Đông, nữ nhân thì phải biết bảo vệ giả đình.” Dương Hồng Hạnh bình thản thừa nhận:
“ Ừ, thế mới giống nữ nhân thế kỷ 21.” Lương Vũ Vân đột nhiên quảy sang giọng như trộm:” Đại tỷ, hỏi chị một vấn đề hết sức riêng tư.”
“ Cái gì?” Dương Hồng Hạnh hơi ngạc nhiên loại chuyện gì mà phải rào đón như thế, nha đầu này bao lần hỏi cô chuyện làm người ta đỏ mặt rồi mà:
“ Đừng có chỉ nói anh ấy, em hỏi chị, chị từng ngoại tình chưa? ... Á, sao cấu em? Này, chị em mình nói nhỏ với nhau thôi, ngoại tình trong tâm tưởng cũng tính, thời đó chị một mình ở Bắc Kinh những ba năm, em không tin không ai theo đuổi chị, không tin chị chưa từng dao động, một lòng một dạ theo anh ấy, chẳng lẽ đêm dài vắng vẻ chưa từng ảo tưởng một chàng trai nào đó?” Lương Vũ Vân ra sức dụ khị:” Chị, chị biết hết bí mật của em rồi mà, tiết lộ một chút đi, ví như khi gặp loại giấc mơ đó, chị mơ thấy ai ”
“ Cút, cút đi ... Sau này đừng ở lỳ nhà chị nữa.”
“ Hi hi hi, có tật giật mình ... Ái, ái đau.”
Hai cô gái nô đùa trò chuyện mãi rồi dần dần yên tĩnh, mưa rồi, rào rào bay quả cửa sổ, thi thoảng có vài tia chớp loáng lên, rồi sấm ù ù như trống trận. Lương Vũ Vân đã ngủ say, không biết rằng Dương Hồng Hạnh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian quả cô em gái này liên tục hỏi mình chuyện sau khi kết hôn, cô nhìn rằ, Lương Vũ Vân muốn có một cái nhà rồi, nhưng cái nhà này, chỉ người lập giả đình mới cảm nhận được thôi, ví như hiện giờ cô lo lắng cho chồng ra ngoài giữa đêm mưa, dù biết lo lắng cũng vô ích .
Cảnh đêm ngày mưa đẹp hơn bình thường vài phần, bao phủ trong màn mưa là ánh đèn mông lung, tiếng nước mưa đập lên cửa kính, dòng nước bị gạt nước quét quả két lại, người đi đường thưa thớt, hai hàng đèn đường không biết mệt mỏi chiếu sáng, nhìn xâ xâ như hai dải sáng song song.
Cảnh rất đẹp, tâm tình rất tệ, Giản Phàm đi quả đường Ngũ Nhất đón Tiêu Thành Cương, sau đó đi tới đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh. Trên đường đi nghe kể thì đúng là sở công an tỉnh tổ chức hành động truy quét mại dâm, tên gọi "hành động 0 giờ", toàn bộ đội trị an, đồn công an, cảnh sát hình sự, đặc cảnh đều huy động, quy mô cực lớn. Tiêu Thành Cương nói, đừng nói vũ trường, hộp đêm mà ngày cả các hiệu gội đầu cũng không bỏ quả, giờ đã hơn một tiếng, e các đồn công an đã chật kín người.
Sống như giông tố mùa hè, bão tuyết mùa đông, cứ quả một quãng thời gian sẽ có một cuộc đại thanh tẩy như thế, không hiểu thằng béo ăn ở thế nào gặp đúng chuyện mấy năm mới có một lần này, còn bị bắt tại trận, cởi hay chưa cởi, lên giường hay chưa là rất quản trọng, nếu chứng cứ xác thực sẽ rất phiền, không phải như lúc bình thường đánh tiếng một cái là thả ra đâu. Mà thằng béo còn là công vụ viên, gặp phải chuyện này tuy không mất mạng nhưng sinh mạng chính trí coi như chấm dứt, làm sao Giản Phàm không sốt ruột.
Hết cách, bạn xấu cũng là bạn mà, không thể bỏ mặc nó.
“ Dừng xe.” Tiêu Thành Cương thình lình hô:
Giản Phàm giảm tốc độ từ từ tấp vào lề đường:” Sao thế? Sợ mất mặt à, mày không đi thì anh đi một mình.”
“ Chuyện đó có là cái gì, cùng lắm thì em bảo đó là nghi phạm trọng yếu đưa đi ... Em nói chuyện của anh cơ.”
“ Anh làm sao?” Giản Phàm ngạc nhiên:
Tiêu Thành Cương tựa hồ có vẻ thâm trầm, nghĩ một lúc mới móc túi đưa ra một thứ cho Giản Phàm, là tấm danh thiếp hai chữ Trung -Anh, cái gì mà điện thoại tư vấn tâm lý, danh xưng cả đống, làm Giản Phàm không hiểu.
“ Mồm em vụng không biết nói, anh hứa với em đi gặp người này, cô ấy là chuyên giả hôn nhân, bác sĩ tâm lý học, hôn nhân có vấn đề, đi gặp cô ấy xin tư vấn đi, đừng để chuyện quá muộn.”
Giọng Tiêu Thành Cương rất chân thành làm mắt Giản Phàm mở to hết cỡ:” Ai hôn nhân có vấn đề?”
“ Anh đấy.”
“ Vớ vẩn gì thế, mày có bệnh à?”
“ Không có vấn đề, sao anh lại đi ngoại tình?”
Giản Phàm giật mình lấp liếm:” Ai ngoại tình, mày nói cái gì thế hả?”
“ Oa ca, ép em nói chuyện ở ruộng ngô ra à, không chỉ một mình em nhìn thấy đâu.” Tiêu Thành Cương hết sức khinh bỉ, ăn vụng không biết chùi mép, dám làm không dám nhận:
Giản Phàm không khép miệng lại được, mắt nhìn Tiêu Thành Cương xác nhận lời này thật hay giả, đồng thời nghĩ lại, hôm đó ở Tiểu Lương Thôn, khi mình cùng Tằng Nam về, ba đứa bọn nó rất lâu sau mới về cơ mà. Chẳng lẽ nhìn thấy hết rồi, con mẹ nó thật âm hiểm, không đúng, ngô cao lắm, không thể nhìn thấy.
“ Oa ca, em không có ý gì đâu, nếu anh tìm tiểu thư như Phí Béo thì rất bình thường, anh ngủ với vợ người khác thì em cũng có thể thông cảm, nhưng nếu là nữ nhân độc thân thì không được, đặc biệt là chị Tằng, em không biết phải nói thế nào nữa ... Em không rõ anh và chị Tằng thế nào, nhưng với tính khí lớp trưởng mà biết còn chẳng náo loạn thiên đình à? Em không thể nhìn anh đùa với lửa. “ Tiêu Thành Cương hết sức nghiêm túc: “ Anh thừa biết chị Tằng không vừa, không phải nữ nhân anh ăn xong phủi tấy được.”
Giản Phàm đành nhét danh thiếp vào túi, vỗ vai hắn: “ Cám ơn ... Anh nhất định sẽ đi, có điều ...”
“ yên tâm, không ai biết đâu.” Tiêu Thành Cương biết Giản Phàm lo lắng cái gì, trấn an một câu:
“ Cương Pháo, hôm nay anh phải thừa nhận mày trưởng thành thật rồi đấy.”
Giản Phàm mỉm cười lái xe tiếp tục lên đường, chuyện tới đó là dừng, quảy sang hỏi chuyện tìm người thân, nói chuyện này Tiêu Thành Cương thoải mái hơn nhiều, thong thả kể lại. Sau khi về đội trọng án tìm trong hệ thống quản lý hộ tịch được 29 người tên Hà Hiếu Lâm, trừ 11 người đã chết, tuổi tác, giới tính khác biệt còn lại 5 người, một ở Tiểu Điếm, thất nghiệp, một làm ông chủ nhỏ công ty vi tính, một làm công nhân vệ sinh, người thứ tư là giáo viên, vị cuối cùng không ngờ là cảnh sát giao thông, vừa nghỉ hưu nội bộ.
5 người này ở năm nơi khác nhau, hỏi thông tin hộ tịch cụ thể không rõ, phải tới đồn công an mới tra được hồ sơ gốc, nếu 5 người này đều không phải người muốn tìm thì phải tới Giới Hưu.
Tiêu Thành Cương thấy chuyện này phức tạp rắc rối:” Oa ca, sao lại bắt đầu từ Hà Hiếu Lâm? Có ảnh của Hà Phán Hồi không phải nhanh hơn à? À phải em tra hộ tịch của Hà Phán Hồ, có mười mấy người, nhưng giới tính và tuổi không khớp.”
“ Đúng rồi, nếu Hà Phán Hồi tức Giản Nhị Lư còn sống đã trên 70, tuổi này sống theo con cháu, ai còn chú ý tới hộ khẩu nữa.”
“ Vậy thì phải làm sao?”
“ Tra tiếp không khó, bí thư Ngũ đánh tiếng một cái thì thiếu gì người sẵn sàng chạy gãy chân vì ông ấy, bao nhiêu tin tức với cả ảnh, không tra ra thì cảnh sát vô dụng quá rồi ...” Giản Phàm nói một câu không chút lo lắng, lọt vào tai Tiêu Thành Cương hơi khó nghe, nhưng chỉ thở dài không nói gì.
Nói thật trong cái hệ thống này người làm việc không ít, người không làm việc càng không ít.