“ Hứ, chị đừng có mà đắc ý sớm, này em bảo chị, đừng có quát tháo anh ấy, em nhìn còn không vừa mắt, người ta giờ dù gì là ông chủ một năm kiếm cả trăm vạn, đốt đèn lồng cũng khó kiếm.” Giờ thành Lương Vũ Vân khuyên nhủ đại tỷ, lắm lúc nhìn đại tỷ sai bảo Giản Phàm mà cô thấy xót thay:” Anh ấy giận rồi, chị tha hồ mà hối hận.”
Dương Hồng Hạnh ăn mỳ sùn xụt, dửng dưng nói:” Em lạc hậu rồi, mấy trăm vạn mới đúng.
“ Mấy trăm vạn cơ á? Không thể nào, anh ấy chỉ có mấy cái quán bé tí thôi mà, đừng có mà thổi phồng.” Lương Vũ Vân không tin:
“ Ai thèm, em cứ nghĩ mấy người có nhà hàng lớn, có khách sạn lớn mới kiếm được nhiều à, mấy người đó tha hồ lỗ vốn thì có. Được rồi em đoán xem tuần vừa rồi chồng chị kiếm được bao nhiêu?”
“ Bao nhiêu?”
“ Hai ngàn vạn.” Dương Hồng Hạnh nhả chữ nhẹ hàng cứ như 2000 đồng vậy:
“ Cái, cái gì ...” Lương Vũ Vân dù sinh ra trông nhà phú quý thì con số đó với cô cũng quá khủng khiếp, đứng dậy gấp đến độ va cả vào bàn, giơ hai ngón tấy lên:” Hai nghìn vạn á? Không thể nào.”
“ Em đi mà hỏi.” Dương Hồng Hạnh đánh mắt về phía Giản Phàm đang bê bát rằ:
Lương Vũ Vân quên luôn cả ăn rồi, kéo ghế ngồi sát bên Giản Phàm:” Chồng, chồng, em hỏi này, vừa rồi anh kiếm được 2000 vạn thật đấy à?”
“ Ừ, chuyện này chắc Hạnh Nhi kể cho em rồi phải không, xí nghiệp Giản thị lớn như thế, số tiền đó đáng gì với họ.” Giản Phàm gật đầu, chị em họ thân như vậy, không cần phải dấu diếm:
Lương Vũ Vân bất chấp rồi, kệ Dương Hồng Hạnh ngồi đó, cọ đầu vào người Giản Phàm làm nũng:” Trời ơi, 2000 vạn tiêu sao cho hết, không được quên em đâu nhé, thời gian quả em làm nha hoàn cho vợ anh đấy.”
“ Anh nộp hết cho vợ anh rồi, tiêu thế nào cô ấy quyết.” Bên cạnh có một mỹ nhân vậy mà Giản Phàm chỉ mìm cười nhìn vợ, Dương Hồng Hạnh hếch mặt cười vẫy vẫy tấy với Lương Vũ Vân xác nhận:
Tình cảm trong ánh mắt đó làm người khác hâm mộ chết thôi, Lương Vũ Vân tự than trách hồng nhan bạc mệnh, mỹ nữ số khổ, chuyện tốt đều rơi lên đầu đại tỷ.
Vừa ăn cơm vừa trò chuyện tới tận 8 giờ mới xong bữa, Lương Vũ Vân muốn đi nhưng Dương Hồng Hạnh giữ lại, bên ngoài đang sấm chớp ầm ầm, mưa sắp xuống, nghĩ dù sao đại tỷ cũng có bầu, chẳng ảnh hưởng vợ chồng họ thân thiết, Lương Vũ Vân ở lại luôn.
Ba người trò chuyện vui vẻ, tới sau 10 giờ, hai cô gái còn chưa hết chuyện, vào phòng ngủ tiếp tục. Giản Phàm rất tự giác vào phòng ngủ nhỏ, cả tuần vừa rồi bôn ba, giờ ngả lưng xuống cái giường em ái quen thuộc. Đầu vừa chạm gối ngủ luôn.
Có lẽ ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, mơ thấy Tằng Nam, bên cạnh là Dương Hồng Hạnh, cả hai đều chỉ có chăn mỏng che thân, mắt chan chứa tình cảm nhìn mình, trái ôm phải ấp, chính là điều nam nhân khát vọng nhất. Bất ngờ phong vân biến đối, cả hai quảy sang chửi mắng chỉ trích, người bóp cổ, người đá, vừa khóc vừa chửi y là đồ lăng nhăng phụ bạc ..
“ Cứu, cứu ... Tha cho anh ...”
Tiếp đó uỵch một phát, toàn thân giá lạnh, rùng mình mở mắt ra mới phát hiện không phải ai bóp cổ ai đá mà là Lương Vũ Vân đánh thức, sau lưng là vợ trách ngủ say tới điện thoại reo nửa ngày không nghe máy.
“ Giản Phàm anh làm chuyện gì xấu mà nửa đêm kêu cứu?” Lương Vũ Vân giọng trêu ghẹo:
May hôm nay không ngủ khỏa thân, Giản Phàm nghe tiếng điện thoại ngoài phòng khách, vội vàng chạy ra ngoài.
Dương Hồng Hạnh nhìn theo đầy yêu thương:” Hậu di chứng làm cảnh sát đấy, có lần anh ấy đi thăm mộ Trương Kiệt về ngồi một mình trong phòng, đêm nằm mơ toát mồ hôi ... Em thấy anh ấy cười nói vô tâm vậy chứ kỳ thực rất hướng nội, tâm sự nặng nề lắm.”
Lương Vũ Vân "ồ" một tiếng, nam nhân thi thoảng lộ ra sự mềm yếu dễ làm nữ nhân rung động, cái cuộc hôn nhân trong mắt cô và đám bạn rất đáng lo này, vậy mà hạnh phúc còn hơn người khác, nghe thế thêm một phần cảm thông, ánh mắt nhìn Giản Phàm càng trìu mến.
Nhầm rồi, quá nhầm rồi, hai cô gái ơi, sự thực không phải là thế.
Giản Phàm nghe điện thoại xong chạy vào phòng ngủ miệng cứ liên tục kêu hỏng rồi, hỏng rồi, vội vội vàng vàng thay quần áo, đi giày, chạy rằ, mặt có chút biến dạng, tiết lộ tin động trời:” Phí Béo bị đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh bắt giam, anh phải đi một chuyến.”
“ Á, Phí Sĩ Thanh ấy à?” Lương Vũ Vân sửng sốt:
“ Sao thế, buổi trưa vừa mới tới cơ mà.” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên lắm:
“ Còn chuyện gì nữa, hắn đi mát xâ happy happy chứ sao, bị cảnh sát tóm tại trận ... Ài, sáng nay anh nghe Tiêu Thành Cương nói có hành động thống nhất , không ngờ truy quét mại dâm.”
Lương Vũ Vân thấy sắc mặt đại tỷ khó coi, xưa nay đại tỷ không thích đám bạn xấu của Giản Phàm, chỉ là ngại không nói, cô hiểu ý lên tiếng thay:” Chuyện này anh đi sao tiện, vẻ vang gì đâu.”
“ Không đi không được.” Giản Phàm mặt mày đau khổ:” Thằng đó khai tên là Giản Phàm, có em trai tên Tiêu Thành Cương ở đội trọng án, nếu không phải Cửu Cương quen bọn anh thì thành trò cười rồi ... Anh mà không đi, không khéo mai truyền đi khắp hệ thống công an là anh chơi gái bị bắt ... Tức điên lên được.”
“ Mang ô theo, về sớm, khuya rồi lại đang mưa anh lái xe chậm thôi, chuyện đã rồi, gấp cũng không giải quyết được gì đâu.” Dương Hồng Hạnh dở khóc dở cười, không cản chồng nữa, cẩn thận dặn dò:
“ Ừ.” Giản Phàm gấp gáp chạy khỏi nhà, đi được một lúc quảy lại rối rít nhắc một câu:” Ngàn vạn lần đừng gọi điện về nhà nó, ai hỏi gì nói không biết gì hết, nói là anh kéo nó trốn vợ đi chơi cũng được, thôi, anh đi đây.”
Xem thời gian đã 0 giờ, chỉ còn lại hai cô gái, còn làm sao được nữa, còn chẳng thể trách kết bạn không cẩn thận, là bạn từ nhỏ mà, ai mà ngờ được.
Hai cô gái lại về phòng ngủ, Lương Vũ Vân vì sự kiện này có chút trầm tư, nhìn đại tỷ trấn định như thế, tò mò:” Chị không lo anh ấy ra ngoài tìm hoa vấn liếu à, em không có ý gì đâu, không phải định chia rẽ hai người, nhưng trong thời gian vợ mang thai, tỷ lệ chồng xảy ra vấn đề rất cao đấy.”
Dương Hồng Hạnh mím môi cười lắc đầu, biểu thị không lo.
“ Nam nhân mà đáng tin thì lợn náo biết leo cây ... Chị xem tên béo vừa vào thành phố đã làm gì, chị không thể tin anh ấy.” Lương Vũ Vân cho rằng đại tỷ bị ái tình làm mờ mắt, đánh mất cảnh giác cần có:” Kỳ thực em nói thế cũng là để chị chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu anh ấy phạm sai lầm giống tên béo kia thì đừng quá nóng nảy, biến bất lợi thành ưu thế, để sau này anh ấy không dám nữa, nam nhân được như anh ấy là hiếm có rồi.”
“ Không phải thế đâu.” Dương Hồng Hạnh rất bình tĩnh khoáng đạt nói:” Không phải chị hoàn toàn tin anh ấy, nhưng chị tin, nếu anh ấy phạm sai lầm sẽ dấu thật kín vĩnh viễn không cho chị phát hiện rằ.”
“ Thế thì khác gì nhau?” Lương Vũ Vân không hiểu bưng tai trộm chuông thế làm gì:
“ Khác chứ, nhìn hôn nhân của cha mẹ chị, em nghĩ chẳng lẽ chị không rút ra được điều gì à? Khi đó chuyện vừa tới tai là mẹ chị làm ầm lên cầm chổi khóc lóc đuổi cha chị đi, cấm cửa không cho cha chị quảy lại, rốt cuộc thì sao, cuối cùng mấy năm quả chạy đi chạy lại lo cho ông ấy ... Ôi, nữ nhân chúng ta cả đời mong đợi gì nào, một cái nhà êm ấm, một người chồng biết yêu thương vợ con à? Chị biết anh ấy yêu chị, yêu cái nhà này, kỳ vọng đứa con sắp ra đời ... Thứ chị muốn chị đều có cả rồi, những thứ nhỏ nhặt khác còn quản trọng nữa không?” Dương Hồng Hạnh nhẹ nhàng nói, nghĩ lại hai năm quả tắm trong mật ngọt hôn nhân và ái tình, tổng kết rất trí tuệ:
Lương Vũ Vân lặng lẽ chống cằm nghe, rất lâu sau mới cảm khái: “ Hai người thật hạnh phúc.”
Lại phải nói lần nữa, cưới vợ phải như Dương Hồng Hạnh.