“ Khoan, rốt cuộc là sao, cha em bị phán 10 năm mà, giờ mới 5 năm.” Huyết áp khó khăn lắm mới hạ xuống được, vã mồ hôi, Giản Phàm đỡ vợ đi ra phòng khách:
Dương Hồng Hạnh lúc này tâm sự trùng trùng nên không quá để ý biểu hiện khác thường của chồng:” Tạm tha, mấy năm quả ông ấy biểu hiện tốt, lại quả ba lần giảm hình phạt cơ bản còn một năm rưỡi, xét thấy sức khỏe ông ấy không tốt, vừa cao huyết áp lại tiểu đường, mẹ em hai năm quả chạy khắp nơi lo lót, nên ..."
“ ra rồi à?” Giản Phàm hiểu rồi, mẹ vợ sợ con rể không thích, chưa bao giờ nhắc tới, song y biết mẹ vợ mỗi tháng vào thăm một lần, tích góp từ tiền lương ít ỏi đều ném vào đó:
“ ra rồi.” Dương Hồng Hạnh lí nhí, thi thoảng lại lấm lét nhìn chồng như mắng lỗi:
Còn lạ gì vợ nữa, vợ miệng dao găm lòng đậu hũ, khoan dung với người khác như vậy, huống hồ cha mình, Giản Phàm nhẹ giọng hỏi:” Giờ ông ấy đang ở đâu?”
“ Tiểu khu công đoàn, cha muốn gặp em, cũng muốn gặp anh ... Mẹ mẹ bảo em hỏi trước.” Dương Hồng Hạnh có phần sợ sệt:
“ Thái độ em thế là sao?” Giản Phàm đột ngột lớn giọng mắng vợ:” Sao không nói sớm để anh đưa mẹ đi đón, ài vì chuyện người ngoài mà lỡ chuyện trong nhà, hỏi cái gì, mai cùng đi.”
“ Anh ...” Dương Hồng Hạnh lo chồng nói ngược, yếu ớt hỏi:” Anh thực sự nghĩ thế à?”
Giản Phàm hết sức khoan dung rộng lượng trách:” Anh nghĩ gì thì em phải biết chứ, nói thế nào cũng là cha em, cha vợ anh, tham ô thì sao, giờ làm quản có ai không tham? Khác nhau ở bị bắt hay không thôi ... Tác phong sinh hoạt thế nào? Cái xã hội này thế là bình thường, không có mới là bất thường .., Mai tới Quốc Tân Quán bày tiệc tẩy trần, không muốn trở lại giang hồ thì ở nhà dưỡng lão, còn muốn tới Thực Thượng làm chủ tịch, xì, có gì to tát?”
Dương Hồng Hạnh sau vui mừng lại ảm đạm, trước đó sợ Giản Phàm không tiếp nhận, nỗi lo đó quả đi, giờ tới mình không tiếp nhận được, nhìn chồng nói văng nước bọt ngoắc ngoắc ngón tấy ra hiệu, đợi Giản Phàm ngồi xuống, ghé tới đặt lên đó nụ hôn ướt át: “ Thái độ vừa rồi của anh đáng được thưởng, nhưng lời vừa rồi của anh thì đáng ...”
Á, Giản Phàm bị nhéo một cái đau điếng không dám có động tác nào, ngoan ngoãn chịu đòn.
“ Nói hay lắm, không có tác phong sinh hoạt mới là không bình thường à ... Anh mà giống cha em, em đuổi anh ra khỏi nhà.” Dương Hồng Hạnh cực kỳ đắc ý:
“ Anh kém cha em xâ, cha em cấp xử trưởng, anh cấp đầu bếp, em xem anh đi cái xe nát, mặc đồ cũ thế này, mặt thì xẹo ngang xẹo dọc, khác nào lưu manh, nữ nhân nào lại đi nhìn trúng anh ...” Giản Phàm hết sức hạ mình cho vợ yên tâm:
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích sờ cái xẹo:” Xem ra hỏng mặt là đúng, bớt cho anh không chịu yên phận.”
“ Ha ha ha, em đợi đấy, anh dọn dẹp xong làm cơm cho em ...” Giản Phàm vừa nói vừa đi về phòng dự trữ, quảy đầu một cái tấy đặt lên tim:
Quả rồi, con mẹ nó chứ, dọa chết người!
Nam nhân ấy à, ra ngoài xấu xâ bao nhiêu thì về nhà tốt bấy nhiêu, đặc biệt là nam nhân yêu vợ mà lại còn ra ngoài ăn vụng, sự áy náy cảm giác tội lỗi khiến đám nam nhân đó càng săn sóc chu đáo với vợ thêm vài phần.
Giản Phàm chính là cái loại đó, nhiều ngày chưa về nhà, từ lúc kết hôn tới giờ chưa lần nào xâ nhau quá một ngày, nói gì tới lần này đi liền hơn một tuần. Chạy ra chạy vào làm việc, hỏi con có đạp không, hỏi vợ muốn ăn gì, lại cằn nhằm chuyện ở Ô Long, toàn là ông bà nội muốn thấy chắt nội, cha mẹ thì lo đứng lo ngồi. Dương Hồng Hạnh cũng nhớ chồng, đứng ở bên bếp nghe y lải nhải không dứt mà chẳng hề phiền lòng. Thấy chồng cán bột mỳ xong, dặn nhớ làm thêm một phần, hỏi mới biết, thời gian quả mình bận chuyện tìm người, mẹ vợ thì bận lo chuyện cha vợ, đám Lương Vũ Vân, Tần Thục Vân ngày ngày luân phiên tới làm bạn, Ngưu Manh Manh thì tháng sau kết hôn, rất bận.
“ Manh Manh bẫy được anh chàng nào rồi?” Giản Phàm ngạc nhiên lắm:” Vậy anh luôn nghĩ trong ba cô ấy, Thục Vân điệu đà sẽ kết hôn đầu tiên, anh chàng đi xe lexus theo đuổi bao năm còn gì?”
“ Manh Manh cưới một quản giáo, coi như phỉ thúy không chạy ruộng ngoài. Thục Vân ấy à, thích mặc áo cười lắm rồi, nhưng mà quá kén chọn, chọn đi chọn lại hoa mắt, giờ vẫn chờ giá cao. Anh chàng lexus giàu thì giàu thật, tính tình khá tốt, mỗi điều ham chơi có phần trẻ con, một lần mải chơi game quên cuộc hẹn nên công sức bao năm hỏng hết, cô ấy chưa chịu, chỉ coi như lựa chọn dự phòng.” Dương Hồng Hạnh lắc đầu thở dài, ai ngờ hai cô gái xinh đẹp nhất nhóm tình duyên lại lận đận nhất, còn chuyện cả Tần Thục Vân và Lương Vũ Vân từng rung động với chồng cô thì đừng hỏng cô để lộ:
Lát sau mỳ rời nồi, rằu vừa xào thì có chuông cửa, Giản Phàm liền đi ra mở.
“ Oa, chồng, anh về rồi à, em nhớ anh quá.” Lương Vũ Vân vẫn mặc bộ cảnh phục chắc từ chỗ làm về thẳng đây, vừa nhìn thấy Giản Phàm liền giang tấy vui mừng lao tới muốn ôm. Giản Phàm hết hồn rụt đầu chạy tọt vào bếp, làm cô cười khanh khách, vừa thay giày đi vào nhà vừa nói:” Đại tỷ, chị huấn luyện chồng thật giỏi.”
“ Đương nhiên, em tới đúng lúc lắm, anh ấy vừa về mang theo nhiều thứ ngon về.” Chồng đã về, chuyện của cha cũng đã có kết quả cuối cùng, tâm tình Dương Hồng Hạnh rất tốt, rối rít vẫy tấy gọi:
Đến khi Giản Phàm đi ra thì hai cô gái đang ngồi ăn vặt tán gẫu, nghe thấy Dương Hồng Hạnh khuyên: “ Vũ Vân, đừng kén chọn nữa, kiếm người vừa mắt, đối xử tốt với em là được, cứ bảo Thục Vân kén cá chọn canh, em cũng thế còn gì? Hay để mẹ chị giời thiệu cho, giờ mẹ chị làm bà mối nghiệp dư, chuyên tác thành cho người khác, mát tấy lắm.”
Lương Vũ Vân nghe thế chỉ Giản Phàm:” Được, vậy thì bảo mẹ chị tìm một chàng trai dựa theo tiêu chuẩn này, về nhà buộc tạp dề có thể làm cơm, ra ngoài cởi tạp dề làm ông chủ, đi làm có thu nhập nộp toàn bộ nộp cho vợ ... Đại tỷ, chị là người no không biết lòng người đói, trong số nam nhân chúng ta quen có mỗi một người vừa biết chăm vợ vừa biết kiếm tiền bị chị cướp mất, bọn em đi đầu mà tìm?”
“ Được được, vậy em dẫn anh ấy về đi, làm như báu lắm ấy.” Dương Hồng Hạnh cầm bát lên đắc ý hết chỗ nói:
Giản Phàm hí hửng sán tới bên Lương Vũ Vân:” Ấy dà, Vũ Vân, không phải em thầm yêu anh nhiều năm rồi chứ? Không sao, giờ chưa muộn, vợ anh lên tiếng rồi, lát nữa anh đi theo em.”
“ Oa, chồng ơi.” Lương Vũ Vân lại đưa tấy đòi ôm:
Dương Hồng Hạnh trừng mắt kéo Lương Vũ Vân lại:” Biến, biến, ở đây không có chuyện gì của anh hết.”
Giản Phàm chỉ cười đi vào bếp, bê bát thứ hai rằ, còn hỏi mặn nhạt thế nào, tiếp tục bê dưa góp lên bàn, đứng nhìn vợ ăn ngon miệng mà cười ngốc nghếch, Lương Vũ Vân chứng kiến cảnh ấy ghen tỵ muốn chết, đợi y quảy lại bếp nói nhỏ:” Đại tỷ, thành quả giáo dục của chị quá tuyệt ... Vậy chuyện của cha chị thì sao, nói với anh ấy chưa, hai người có cãi nhau không?”
“ Không, còn mắng chị không nói sớm, mai muốn đi đón cha chị.” Dương Hồng Hạnh giả vờ giận dỗi:
Lương Vũ Vân khoa trương há hốc mồm:” Sức mạnh hôn nhân thật vĩ đại, lãng tử phong lưu thành chung tình lang rồi.”
“ Vậy mà khi bọn chị kết hôn, ai đó cực lực phản đối đó.” Dương Hồng Hạnh nhắc lại chuyện cũ, giọng dài rằ, nghe hết sức chướng tắi: