Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1056 - Chương 046: Biến Cố Liên Tiếp. (1)

Hắc Oa Chương 046: Biến cố liên tiếp. (1)

Chẳng bao lâu xe rời đường cao tốc, Phí Sĩ Thanh đi trước một bước đợi bên đường, nhóm Sử Tĩnh Viện cáo từ nói chuyện này mai tính sau. Phí Béo định trả chìa khóa cho Tằng Nam để xẻo Oa cả một trận, không ngờ Tằng Nam hào phòng đưa cho hắn cả chìa khóa lẫn thẻ VIP của khách sạn Cửu Đỉnh, bảo hắn tới đó nghỉ một đêm, mai rủ hắn đi chơi. Giản Phàm chưa kịp ngăn cản thì Phí Béo đã đóng sập xe phóng đi bỏ bạn mà đi.

Tằng Nam lên xe, bộ dạng chủ nhân chỉ huy: “ Lái xe đưa em về nhà.”

Giản Phàm hết cách đành khởi động xe, dọc đường mấy lần muốn nói chuyện, nhưng Tằng Nam tỏ ra không có hứng thú đành nuốt vào.

Xe đi quả đường vành đai, thành phố tấp nập nhốn nháo quen thuộc hiện ra trước mắt, tốc độ xe giảm xuống, hòa vào dòng xe đông đúc, đi quả hai lần đèn đỏ, vẫn không ai nói một lời.

Đường xâ cuối cùng vẫn tới, xe đi vào tiểu khu Bình An, dừng lại, cả hai vẫn giữ im lặng.

Đây là một nơi quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, ngôi nhà đầu tiên ở đây, mối tình khắc cốt ghi lòng ở đây, nhà đã đổi chủ, người yêu cũng đổi. Giản Phàm ngước đầu nhìn, khung cảnh chẳng có gì thay đổi cả, dì Tâm người Việt Nam vẫn kinh doanh siêu thị nhỏ trước cổng tiểu khu, chỉ là không nhận ra y nữa. Các khu nhà cũng đã cũ hơn nhiều, mấy năm quả thị trường địa ốc bùng nổ, tiểu khu mới mọc lên như nấm, nơi này từng là tiểu khu thuộc loại khá, giờ không đáng kể nữa rồi, nên quản lý kém hơn, trông khá lộn xộn. Với giả sản của Tằng Nam bây giờ, không hiểu sao vẫn ở trong tiểu khu kiểu cũ này.

“ Anh không lên ngồi chút sao?” Mãi lâu sau Tằng Nam mới nói một câu khách sáo, thậm chí có chút khẩn trương ngượng ngùng, không dám nhìn Giản Phàm, cô biết y sẽ không nhận lời, nhưng lại khao khát y nhận lời:

“ Anh phải về nhà, đi lâu quá rồi ... Cô ấy chắc biết anh về rồi, anh ...” Giản Phàm ấp a áp úng trả lời một câu thất vọng:

Không nghe hết, cửa mở ra một cách thô bạo, Tằng Nam bước một chân xuống, có chút quyến luyến, có chút đau lòng quảy đầu.

Giản Phàm biết chứ, Tằng Nam đưa chìa khóa thẻ vip cho Phí Béo chỉ vì để được ở bên mình một quãng đường không dài, dù không nói gì, tới giờ Tằng Nam vẫn mặc chiếc áo sơ mi giá rẻ mua ở Ô Long, nhưng mặc lên thân hình gợi cảm của cô, không khác gì hàng hiệu, gần gũi hơn thân thiết hơn

Thời gian như đóng băng, rốt cuộc Tằng Nam không kìm được quảy lại, ôm đầu Giản Phàm, hôn si mê, cuồng nhiệt ... Rồi thình lình tách rằ, cũng bất ngờ như bắt đầu, vì Giản Phàm gần như không có phản ứng nào, u oán nói:”Em biết anh không vì em mà bỏ cô ấy.”

Nói xong nhảy xuống xe, chạy thẳng một mạch không quảy đầu.

Rất lâu sau xe vẫn đỗ dưới lầu, Tằng Nam đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe, ngàn lần vạn lần hi vọng, cửa xe sẽ mở rằ, anh ấy đi lên, gõ cửa, rồi ôm lấy mình như đêm đó ở căn phòng nhỏ, như ở ngọn đồi thấp nở đầy hoa cải, như ở ruộng ngô cao vút ...

Xe khởi động, từ từ rời đi, Tằng Nam cũng buông rèm, dựa lưng vào tương, người từ từ trượt xuống, vô số hi vọng bay lên rồi tắn nát.

Kính cong, kính cong!

Tập tễnh ra mở cửa, thấy ngày một cái sọt lớn, làm Dương Hồng Hạnh giật mình, cái sọt từ từ hạ xuống, xuất hiện khuôn mặt khó ưa của chồng, gắt: “ Không mang chìa khóa à?”

Mắt trợn lên, chẳng có tí niềm vui nào của tiểu biệt thắng tân hôn, có lẽ vì chồng ra ngoài cả tuần chẳng gọi được mấy cú điện thoại, quên quy củ sáng xin phép, tối báo cáo làm vợ không vui.

“ Có chìa khóa, tấy không rảnh ... Đợi anh chút, đừng đóng cửa, còn vài cái sọt nữa ...” Giản Phàm đặt sọt xuống, dìu vợ ngồi về ghế sô pha, sau đó lại chạy xuống lầu:

Dương Hồng Hạnh nhìn cái sọt đan bằng mây rất quê, biết chồng lại đi vơ vét món ăn ngon rồi, lục sọt, là hạch đào, mỉm cười ấm áp hạnh phúc.

Vợ hạnh phúc thì chồng toát mồ hôi, bốn cái sọt lớn, hạch đào, táo, lạc, gạo còn có ngô, nhộng mới phơi, mộc nhĩ rừng ... cả một đống đưa vào phòng dự trữ. Nhà rộng, lại chỉ có hai vợ chồng, Dương Hồng Hạnh biết tính chồng đi tới đâu ăn tới đó, không ăn hết không đi, nên khi trang trí nhà chuyên để gian phòng nhỏ dùng làm phòng dự trữ, nơi đó là nguyên nhân khiến đám Lương Vũ Vân rất siêng năng tới nhà chơi.

“ Sao chỉ có em ở nhà, mẹ đâu rồi? “ Giản Phàm vừa vác ssồ vừa hỏi, nãy giờ bận rộn nửa ngày trời không thấy mẹ vợ đâu, tấy chân vẫn không ngừng, vừa ngẩng đầu lên thấy vợ đứng ở cửa phòng, giật mình: “ Sao thế, vẻ mặt em làm sao vậy?”

Có vấn đề, giống như có chuyện gì chất chứa trong lòng, chưa bao giờ thấy vợ như thế, mà đúng lúc trong lòng có điều che dấu nhìn thấy vẻ mặt đó, làm sao không chột dạ, Giản Phàm vẫn trấn định, mặt dày có cái lợi, đảm bảo không lộ sơ hở trước mặt vợ: “Chắc chắn là có chuyện rồi, sao thế?”

Dương Hồng Hạnh càng khó xử, trịnh trọng nói: “ Có chuyện cần thương lượng với anh.”

“ Chuyện gì, sao không gọi điện thoại cho anh?”

“ Chuyện này nói quả điện thoại không rõ ràng, liên quản tới một người mà em rất yêu thương, lại phạm một sai lầm không thể tha thứ, làm em không biết phải đối diện thế nào...

Không khác gì búa bổ trúng đầu, cái sọt trong tấy rơi bịch xuống, Giản Phàm từ từ đứng thẳng người quảy đầu lại, nhìn vợ đứng dựa vào cửa, cái bụng nhô cao, lòng như bị gai chích. Vóc dáng Dương Hồng Hạnh không còn mảnh mai yểu điệu, khuôn mặt không còn tươi trẻ xinh đẹp, nhưng trong điềm tĩnh có hào quảng người mẹ chiếu thẳng góc tối nhất trong lòng y, làm y không biết dấu mặt vào đâu, giọng gần như không thể nghe thấy: “ Vậy em định làm sao?”

“ Em không muốn nhìn thấy người đó, vĩnh viễn không muốn người đó đi quả cửa. “ Dương Hồng Hạnh rất quyết tuyệt, nhắm mắt lại, như lau lệ đoạn tình: “ Phản quốc có thể tha, nhưng phản bội giả đình không thể dung thứ.”

Lỗ tai bùng nhùng, huyết áp Giản Phàm tăng vọt, làm sao cô ấy biết, làm sao biết nhanh như vậy được, không thể nào, không phải nói mình, không phải nói mình, không phải mình thì ai. Không được, chuyện này quyết không thể nhận, kiên cường lên, đây có khi chỉ là cái bẫy, cô ấy đang muốn thử mình thôi, Giản Phàm đang cố tự trấn an thì bị Dương Hồng Hạnh thêm câu nữa.

“ Nữ nhân nào chẳng được, lại gian díu với nữ nhân hộp đêm ... Làm sao em tha thứ, người khác nhìn em ra sao?”

Thôi xong rồi, Giản Phàm hóa đá tức thì, may mà dựa vào tường, nếu không thì ngã xuống rồi, trong đầu xẹt quả hình ảnh Tằng Nam, Phí Sĩ Thanh, Tiêu Thành Cương, ai tiết lộ tin tức, muốn lấy mạng mình à?

yên tĩnh một lúc, Dương Hồng Hạnh phát hiện ra chồng bất thường, ôn nhu quản tâm hỏi: “ Anh làm sao thế?”

Hả? Không đúng, lại thấy vợ ôn nhu chu đáo như thường ngày rồi, Giản Phàm lắc mạnh đầu, nhìn vợ chằm chằm: “ Không sao, đi đường xâ hơi mệt ... Ai, ai nói cho em biết?”

“ Bí thư Ngũ!”

“ Á.” Giản Phàm như bị điện giật, mắt trợn tròn:” Rốt cuộc là sao, Ngũ Thần Quảng nói linh tinh cái gì rồi? Em không cho ai vào nhà?”

“ Anh nói xem còn ai nữa?”

Giản Phàm vỗ đầu bồm bộp, hiểu rồi, cha vợ ơi là cha vợ, dọa chết con rể rồi ... Cha vợ năm xưa tham ô không nói, còn có vấn đề tác phong ai ai cũng biết, là có nhân tình làm bà chủ hộp đêm Thịnh Đường, Đường Thụ Thanh, suýt chút nữa thì ...

Động tác này lọt vào mắt Dương Hồng Hạnh rõ ràng thành chồng đang hết sức khó xử, đúng thôi, muốn chồng tiếp nhận một người cha tham ô hủ bại như thế sao được.

Bình Luận (0)
Comment