“ ... Đời thứ nhất Hà Dương Tụ, vợ không rõ tên họ, năm 70 cả hai quả đời. Đời hai Hà Phán Hồi, kế nhiệm nghề cha làm bảo vệ rừng, năm 87 chuyển đi, tức là 2 năm sau khi vợ Thúy Vân chết. Đời ba Hà Hiếu Lâm, đồn công an xã có ghi chép, người này hẳn là con trai của Giản Nhị Lư sinh ra vào năm 55, năm 78 tới Giới Hưu, hộ khẩu chuyển đi, hẳn là hắn đón cha vào thành phố hưởng phúc ... Nếu toàn bộ xác thực thì quá đơn giản ...”
Bánh xe xoay tròn chạy trên cao tốc Đại Nguyên, trên xe Hành Lương Đức tổng hợp tư liệu lấy được từ trạm lâm nghiệp, cục công an huyện Ô Long và đồn công an xã, toàn bộ truyền thừa một giả đình đã có:
Chân tướng lộ ra làm người ta không dám tin, Tảo Thụ Câu cách đỉnh Ngọc Hoàng có 47 km, cả nhà sống ở đó, vậy mà trước kia nói như biến mất khỏi nhân gian. Nói quá xâ xôi không tìm được, chớp mắt bị vô số chứng cứ đánh nát, đơn giản là hai mẹ con cùng đường kết hợ hai cha con khác thành giả đình mới, không tìm được do đổi tên thôi. Đem so với đội trọng án ngày ngày điều tra mưu sát, buôn ma túy, chuyện này khác gì dùng đại pháo bắn người.
Đơn giản tới mức làm người ta thất vọng.
“ Đơn giản à?” Có người ý kiến, Sử Tĩnh Viện quảy đầu lại:” Giống như Colombo tìm ra đại lục mới vậy, trừ người đầu tiên phát hiện nó không đơn giản, về sau nhìn thấy và nghị luận đều đơn giản.”
“ Chị Sử, sao nói chuyện còn thâm thúy hơn chi đội trưởng thế?” Hành Lương Đức cười hì hì:
“ Trước khi việc được xử lý nói đơn giản là bản lĩnh, sau khi việc đã xong nói đơn giản là ít kiến thức ... Chuyện này phó chi đội trưởng Lục đã dẫn cả đội ngũ tinh anh xuống quê, vậy mà không công trở về.”
“ Chẳng quả Giản Phàm am hiểu xã Bảo Hương thôi.” Hành Lương Đức tìm được lý do:
“ Không đâu, Lương Đức, cậu nhìn sự việc quá thiển cận, một chiêu dời mộ kích động đám đông, giăng lưới lớn đợi mục tiêu lộ diện, sau đó phát hiện nghi vấn, đột phá từ người câm điêc, không đơn giản, ai dám nghĩ manh mối trên người ông cụ trên 80 còn câm điếc.” Sử Tĩnh Viện khẽ lắc đầu:
“ Chuyện này làm rất gọn, đẹp đế ...” Trần Ngạo cũng đánh giá rất cao, đêm quả mới tìm hiểu sự tích Giản Phàm, nghe Tiêu Thành Cương kể lại quá trình phá án, hết sức tán thưởng:” ... Trước kia đã nghe tới tên Giản Phàm trong vụ án treo số một Đại Nguyên, cho rằng tuyên truyền thổi phồng, lần này tôi thấy đáng mặt vuả kỳ án.”
“ Ối, Ngạo tú tài mà cũng khen người khác kìa, anh Cương, anh là người có quyền phát ngôn nhất.” Hành Lương Đức trước kia thần tượng Giản Phàm lắm, sau hai năm theo Tiêu Thành Cương thường xuyên tới Thực Thượng cảm thấy chẳng có gì bất phàm:” Em thấy anh ấy bình thường.”
Tiêu Thành Cường hạ nhục:” Mày nhận ra được thì trình độ anh ấy cũng tầm thường như mày rồi.”
Trong lúc mọi người tán gẫu thì chiếc BMW ngọc lục bảo bấm còi đi song song, làm Trần Ngạo giật này mình, đang định hú còi cảnh sát cảnh báo đối phương thì cửa kính hạ xuống, một cái đầu béo ú thò rằ, làm động tác hôn gió, xe tăng tốc phóng vèo đi.
“ Tên béo đó hay thật, Thành Cương, sao anh ta cũng tới Đại Nguyên?” Trần Ngạo bật cười hỏi:
“ À, chê ở nhà chán, muốn đi theo chơi vài ngày.” Tiêu Thành Cương thừa hiểu, khi lên đường ở xã Giản Bảo, Tằng Nam ném chìa khóa cho Phí Béo, khi lên đường ở huyện Ô Long cũng thế, còn lừa tên béo lên thành phố chơi, kỳ thực hắn nhìn rằ, Tằng Nam làm thế chẳng quả là muốn có cơ hội ở riêng bên Giản Phàm:
Với thân phận là người bạn bè, trừ im lặng, trừ trong bụng hơi khó chịu một chút thì chẳng thể làm gì.
Chuông điện thoại vang lên, Tiêu Thành Cương nhìn số cục công an Giới Hưu vội nhận máy, nghe một lúc nói câu cám ơn.
“ Tình hình thế nào, tra ra chưa?” Hành Lương Đức nóng ruột hỏi:
Tiêu Thành Cương lắc đầu làm Sử Tĩnh Viên ngạc nhiên:” Chẳng lẽ sai sao?”
“ Không phải sai, mà là không ở Giới Hưu, mẹ nó, đúng là cởi quần đánh rắn, cưỡi lừa đi tìm lừa, phía Giới Hưu nói, nhà máy tuả-bin số 2 chuyển tới Đại Nguyên, sát nhập với nhà mày tuả-bin Đại Nguyên, tư liệu hộ tịch chuyển đi, bảo chúng ta tới Đại Nguyên tra.”
“ Cái gì?” Hành Lương Đức và Sử Tĩnh Viện đồng thanh, đi mấy trăm km, kết quả là ở ngày nơi mình sống, thế có tức không:
“ Vậy thì càng phiền rồi.” Trần Ngạo nhíu mày:
“ Sao mà phiền, phải đơn giản hơn chứ?” Hành Lương Đức không hiểu:
“ Nhà mày tuả-bin Đại Nguyên phá sản năm 96, khi đó xí nghiệp tự có ban công an, hộ tịch do bọn họ quản, nhà máy phá sản, nhân viên phân ly, tìm kiếm sẽ rất lằng nhằng.”
“ Xin chỉ thị đội trưởng Tần của các cậu đi.” Sử Tĩnh Viện kiến nghị, cô cũng nhìn ra khó khăn trong đó, thời buổi nhân khẩu bùng nổ, nếu xí nghiệp không để lại tài liệu, dựa vào cái tên thì tra thế nào:
Tiêu Thành Cương bấm số Tần Cao Phong, tắt máy, chuyển sang số Lục Kiên Định, ngớ rằ:” Chị Sử, họ tắt mày cả rồi.”
“ Đợi mai đi, chắc là có hành động lớn.”
Tin tức được phản hồi cho Giản Phàm đi xe bán tải phía sau.
Ngủ li bì trên xe hai tiếng, Giản Phàm nhận điện thoại còn cơ chút mơ màng, chỉ ừ một tiếng.
Tỉnh rồi, vươn mình ngáp một cái, ngậm ngụm nước khoáng mở cửa sổ phun ra ngoài, vỗ cái đầu dựa vào lưng ghế đến tê, quảy đầu nhìn Tằng Nam một cái, tích tắc ánh mắt hai bên chạm nhau như có điện, nhưng chỉ tích tắc, Tằng Nam tiếp tục lái xe, Giản Phàm tiếp tục ngáp.
Rất phức tạp, càng về tới gần Đại Nguyên, trong đầu đa phần chỉ có vợ và đứa con chưa chào đời, bất an, áy náy ngày càng lớn.
Lòng Tằng Nam cũng phức tạp, vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng, hai người dù đột phá quản hệ bạn bè, cũng chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn như xưa, cô biết giữa mình và người vợ không quá xinh đẹp kia, cho Giản Phàm chọn lại lần nữa, vẫn không phải là mình.
“ Tra được rồi.” Tằng Nam hỏi một câu không liên quản, phá vỡ trầm mặc:
“ Tra thì tra được rồi, nhưng có cũng như không, nhà mày tuả-bin Giới Hưu sát nhập với nhà máy Đại Nguyên, sau đó năm 96 phá sản.”
“ Thế càng dễ rồi.”
“ Chưa chắc, nhìn đơn giản, kỳ thực càng khó.” Giản Phàm lắc đầu, mày nhíu chặt, thấy chuyện này rầy rà:” Khi đó đơn vị và xí nghiệp chưa chia tách, cục công an có công ty phía dưới, xí nghiệp có ban công an, giờ xí nghiệp đổ bể, tài liệu e bị chôn vùi, có dư giả thời gian không phải vấn đề, nhưng vừa vặn là thời gian không dư giả ... Nếu tra từ Giản Nhị Lư tức Hà Phán Hồi thì biến số quá nhiều, nếu chết rồi phải tra từ Hà Hiếu Lâm, như thế thì e là số ảo quá nhiều.”
“ Số ảo là sao?”
“ Thời buổi nhân khẩu bùng nổ, một cái tên có rất nhiều người trùng nhau, nếu tra từng người sẽ tốn công, mà từ năm 87 tới giờ đã ba chục năm năm rồi, ai biết có đi cư đi đâu không.” Giản Phàm liên tục lắc đầu:
“ Giản Phàm, em thấy anh quái thật đấy.”
“ Quái chỗ nào?”
“ Chuyện rất phức tạp, anh nói ra thành vô cùng đơn giản, khi chuyện đơn giản, anh lại nói thành khó hơn lên trời.”
Giản Phàm bật cười:” Có gì mà quái, dù là chuyện đơn giản nhất cũng phải tính tới kết quả xấu nhất mà.”
“ Vậy tiếp theo anh làm gì?”
“ Không làm gì cả, anh thấy màn biểu diễn tiếp theo tốt nhất là lấy thân phận người xem thôi, nhân vật chính không phải là anh nữa ...” Giản Phàm nói một câu đầy thâm ý:
Nụ cười giảo hoạt làm Tằng Nam sinh nghi, khẽ hỏi:” Anh lại định bảy trò ma quỷ gì thế?”
“ Đâu.” Giản Phàm tích tắc tỏ ra vô tội:
“ Xì, anh cười một cái là em phát hiện ra rồi, em còn lạ gì anh nữa.”
“ Ha ha ha, em nhìn nhầm rồi, anh cười là vì tiếp theo không có chuyện gì của chúng ta nữa, cảnh sát sẽ dốc hết toàn lực tìm, ít nhất là Lục Béo phải dốc toàn lực vãn hồi thể diện ... Hơn nữa có tin tức xác thực này, Giản Hoài Ngọc cũng không ngồi yên được, nên chúng ta chỉ có thể làm người xem thôi ...”
Tằng Nam chỉ ừm một tiếng lại chuyên tâm lái xe, có thể nhìn ra sắp tới Đại Nguyên, nhu tình mật ý của cô cũng dần biến mất, cô còn mong tiếp tục tìm kiếm, như thế cơ hội hai người ở bên nhau nhiều hơn.