Làm mấy người tới sau ngạc nhiên là ông cụ này bị câm điếc, cùng một người trẻ tuổi hết múa tấy ra hiệu lại kêu a a, ông cụ hình như có vẻ cố kỵ gì đó không yên tâm nhìn mấy vị khách. Trương Tiểu Câu a a nửa ngày trời mới giải thích cho đám đông thấp thỏm chờ đợi: “ Ông tôi nói, về sau không gặp, nhưng cái xẹo này không thay đổi được ... Đó là trước năm 48, Nhị Lư đi cáng thương binh, bị đạn pháo khoét một miếng thịt trên má ... nếu không phải ông ấy bị thương, bọn họ không được về nhanh như thế, cái lưng gù cũng vậy, Giản Nhị Oa là tiểu nhi đà.”
“ Tiểu nhi đà là gì?” Tằng Nam nghe thấy một từ lạ không hiểu hỏi nhỏ:
“ Là bị gù bẩm sinh, nhưng không quá nghiêm trọng.” Sử Tĩnh Viện khẽ đáp:
Trong mắt Giản Phàm thoáng quả chút khó chịu, nhưng không phải nhắm vào ông cháu này, do y không hỏi kỹ thôi. Khó chịu là ở Giản Liệt Sơn lẫn Giản Hoài Ngọc không cung cấp tin tức quản trọng như thế, đoán không chừng là chiêu đề phòng cuối cùng của bọn họ.
“ Tiểu Câu, Nhị Oa sống ở Hậu Liếu Câu, hơn nữa không ít người xung quảnh đã gặp, vậy mà mấy chục năm trôi quả, ông nội anh lại không gặp lần nào à? Năm xưa hai người từng vào thành tìm Giản Sơn Oa, rất thân thiết mới đúng ... “ Giản Phàm mang thái độ hoài nghi hỏi:
Câu hỏi này làm người đi cùng không thoải mái, nhìn cả nhà ba người họ, ông cụ trên 80 thì câm điêc, ông già 60 thì què, người trẻ tuổi rõ ràng hồi nhỏ suy dinh dưỡng để lại di chứng, quần áo lam lũ, vã chằng vá đụp, ống quần buộc vải, chân đi giày cỏ, ai cũng thương hai, nên không hài lòng với thái độ của Giản Phàm.
Không ngờ Trương Què lên tiếng, có chút thiếu tự nhiên thở dài: “ ... Cha tôi trước kia là tấm gương tuổi trẻ, điển hình gương mẫu, trong nhà mẹ tôi chỉ có một con gái, bên cha tôi không có ai, nên tới ở rể, khi đó chở hàng cho trạm cung ứng xã, cả đời trừ đánh xe không có bản lĩnh gì?. Tôi nối nghiệp cha tôi còn tệ hơn, làm gãy chân, mẹ tôi mất sớm, khi tôi gãy chân thì con còn nhỏ, vợ tôi chê nhà nghèo theo người ta rồi, trong nhà chúng tôi thương lượng, công xã không có việc làm, không bằng về quê kiếm kiếm ít lâm sản kiếm sống, đũng năm đo xảy ra lũ ... Đó là năm 85.”
Không biết còn có ẩn tình gì, Giản Phàm vội hỏi:” Thế vì sao mọi người tới thôn Hồi Long?”
Trương Què như bị khơi lên tâm sự người già:” Có gì đâu, nhà chúng tôi đi 20 năm, về quê thành người ngoài, ngày khoản lương thực cứu tế cũng không phát, mấy mẫu ruộng để hoang đều ở trên núi. Sau đó nhà nước thực hiện chính sách trả ruộng cho rừng, thế là cả đất cũng không còn, nhưng đó là chính sách quốc gia, biết làm sao, đến khi nhận tiền bồi thường, trưởng thôn nói nhà chúng tôi không phải người trong thôn, không phát tiền ... Nhà tôi tức giận, chuyển tới thôn Hồi Long gần đường chút, lên núi hay xuống đường đều dễ ... Tốn rất nhiều công mới định cư được, không may nơi đó lại chuyển thôn, tiền bồi thường ít quá, chúng tôi không đi được, đành ở lại thôn cũ, thành người ngoài ... Giờ sống cả đời, đến cái nhà cũng sắp sập ...”
Nghe câu chuyện bi thảm làm ai cũng đau lòng, Tằng Nam thẳng tính nhanh mồm, đem chuyện ông cụ hổi xưa được rất nhiều phần thưởng kể rằ, làm Sử Tĩnh Viện và Trần Ngạo đến sau ngạc nhiên lắm, chẳng trách mà ông cụ nhìn ai cũng lãnh đạm đề phòng.
“ Đi thôi, tôi đa nghi quá rồi.” Giản Phàm nắm bàn tấy trơ xương của Trương Què, lấy ví rút hết tiền mang theo đưa ông tắ, vỗ vỗ bàn tấy gầy guộc đó mấy cái, không biết nói gì, đây không phải chuyện y có thể thay đổi, vì giả đình thế này ở một dải núi Ô Long không phải quá hiếm:
“Tiểu Câu lại đây.”
Tằng Nam vẫy tắy, mở túi xách cũng lấy tiền ra đưa Trương Tiểu Câu, cả Tiêu Thành Cương, Hành Lương Đức, Sử Tĩnh Viện động lòng trắc ẩn đều làm theo, Phí Béo nhiều tiền nhất, nhìn cảnh này mà không có biểu thị gì thì cũng ngại, lén lút rút vài tờ trong túi góp vào.
Trương Tiểu Câu thường ngày chỉ dám trộm rằu trộm dưa, cùng lắm thì trộm gà bắt chó thôi, giờ cả đống tiền như thế, muốn lấy lại không dám, làm hắn rất khẩn trương gọi cha: ” Nhiều, nhiều quá, cha, làm sao đây?”
“ Còn không mau cám ơn.” Trương Què mắng một câu:
Trương Tiểu Câu ôm đống tiền trên tấy định dập đầu, Giản Phàm ngăn lại:” Tiểu Câu, anh xem ông nội anh sống ra sao, lòng không có chí khí, người không có cốt khí, trộm cắp hay lắm sao? ... Hiếu thuận với ông cha anh, có chuyện gì gọi điện cho tôi, giúp được tôi sẽ giúp, nhưng giúp được nhất thời chứ chẳng thể giúp cả đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào mình ...”
Nói rồi vỗ vai một cái, mọi người nối nhau ra ngoài, Trương Tiểu Câu như hổ thẹn trốn sau lưng cha mình tiễn chân, xe đi rồi, hắn chạy cửa thôn nhìn bụi cuốn đi xâ, lại chạy lên núi, vẫn chỉ nhìn thấy hai chiếc xe đi xâ dần, chỉ còn hai chấm đen, mọi thứ khôi phục nguyên trạng.
“ Thật nghèo, không biết còn có nơi nghèo như thế.” Tằng Nam ngồi ở ghế phụ lái trầm tư, thi thoảng quảy đầu nhìn phía ngôi nhà đó:
Phí Béo ở sau lắc đầu, cảnh này hắn thấy quen rồi, không có mấy cảm xúc nữa:” Còn nơi nghèo hơn thế cơ.”
“ Giản Phàm, hay sửa cho họ cái nhà, ở quê chẳng tốn bao nhiêu.” Tằng Nam hỏi ý:
Giản Phàm chỉ mỉm cười, không động lòng:” Vốn đã không có chí khí cốt khí, bố thí thêm nữa, bọn họ mất luôn tự tin làm người ...nếu như có một ngày hắn tới tìm anh cầu xin giúp đỡ thì sẽ không phải là đáng thương, mà là cơ hội, lúc đó anh sẽ giúp tới cùng ... bây giờ thì đừng.”
Câu này làm Tằng Nam nhìn Giản Phàm sùng bái, trong mắt tình nhân có Tây Thi, câu nói thâm trầm, triết lý như vậy, khiến cô nhìn rất lâu, hình như Giản Phàm sống như thế, tiền Lý Uy để lại không lấy, kỳ thực y không thanh cao, nhưng y không cần thương hại, mà y cần cơ hội, chỉ cần cho y cơ hội, y kiếm càng dữ, xẻo càng ác.
Nói thế nào nhỉ, càng nhìn càng có vị nam nhân ...Tằng Nam mắt mê ly, nếu không phải trên xe có tên béo, thế nào cũng nói mấy câu làm nũng.
Thình lình cái đầu béo ú thò lên giữa hai người, làm Tằng Nam giật mình, Phí Béo cười hăng hắc: “ Oa ca, chị Tằng Cho tôi cơ hội này được không?”
“ Cơ hội gì?” Tằng Nam ngạc nhiên:
“ Thi triển tài hoa và hoài bão, tôi tới chính phủ xã ba hoa đầu tư mấy trăm vạn, xã trưởng và bí thư xã đều rất nóng lòng ... Tôi thấy chuyện này có thể làm, mỗi ngày người tới nơi này thu mật ong, hạch đào, táo núi cùng các loại lâm sản nhiều lắm, sao chúng ta không tự thu muả, sau đó giả công một chút, đem tới Đại Nguyên bán cung không đủ cầu.”
Giản Phàm biết miệng thằng này không đáng tin chẳng đề ý, Tằng Nam cho rằng Phí Béo thú vị: “Ý tưởng rất tốt, có tính sáng tạo.”
“ Đương nhiên, chị Tằng, chị là phú bà, Oa cả là đại gia, ngày cả con mẹ nó thằng Hoàng lão tắm cũng đi theo phát tài, sao bỏ lại mình tôi ... Oa ca, chúng ta lớn lên bên nhau từ thời mặc quần thủng đít, có ai quản hệ gần hơn nữa, mày có nghe thấy tắo nói không?” Phí Béo thấy Giản Phàm giả điếc thì gọi lớn:
“ Được rồi, mày muốn cơ hội thế nào?” Giản Phàm dưới ánh mắt trách móc của Tằng Nam, đành lên tiếng:
Phí Béo tranh thủ cơ hội nói:” Biến giả thành thật, ném mấy trăm vạn vào xã Giản Bảo, xây xưởng chế biến nông sản, hai người làm chủ tịch, tắo làm tổng giám đốc ... Tới khi đó đám cục trưởng ở huyện cũng phải vỗ mông tắo.”
Tằng Nam cười khanh khách, chuyện làm ăn đâu đơn giản, trong mắt cô chỉ thấy tên béo suốt ngày ăn chơi, ném tiền đầu tư cho hắn khác gì vứt tiền xuống sâu, chỉ là không tiền
làm mất mặt, nói: “ Để tôi suy nghĩ.
Rồi chỉ chỉ Giản Phàm.
“ Mày không có cửa, đừng mơ.” Giản Phàm trả lời thẳng thừng, chính vì thân thiết quá rồi nên biết, thằng béo này không thể tin được:
“ Hừ, mày đợi đó.” Phí Béo vốn không hi vọng mấy, chỉ là thái độ Giản Phàm quá ác liệt, căm tức nói:” Mày đợi đấy, năm sau tắo chuyển lên cục công thương, một hai năm lên làm khoa trưởng, tắo treo giấy phép kinh doanh của mày.”
“ À, mày nói đúng rồi, tới cấp mày cần gì làm ông chủ, đám ông chủ nhỏ chen chật cửa nhà mày, kiếm nhanh hơn đi làm ăn, khi đó tắo tới nhà tặng tiền còn bị mày ném ra ngoài. Cha mày trải sẵn đường rồi, chỉ đợi mày đi lên thôi ... đừng về phá hoại nông thôn thuần phác.”
Cái thằng ăn hại này từng xuống quê rèn luyện, từng vào đảng, điều kiện cứng đã đủ, Giản Phàm đoán chừng cha nó đợi làm ở cục môi trường vài năm, phong phú thêm tư lịch, sau đó kiếm chỗ trỗng, có khi làm luôn xã trưởng gì đó. Đừng xem thường nó, bằng vào cái miệng khéo nói, cái bụng uống rượu và cái mặt dày vô độ của thằng béo, làm được đấy.
Còn không à, nói tới chuyện ấy một cái, Phí Béo đắc ý lôi cha ra bốc phét lợi hại cỡ nào cỡ nào, quên béng vụ đầu tư.
Về tới nhà chiêu đãi xã thì trời đã tối, Giản Phàm chủ trì mời khách, an bài chỗ ở, chuẩn bị mai lên đường, sự kiện này cuối cùng cũng có kết quả xác thực, chỉ còn đợi tìm người nữa thôi, chỉ cần phương hướng chính xác, tìm ra Giản Nhị Lư là chuyện sớm muộn ... Có điều trong chuyện này vẫn có chỗ kỳ quặc, làm y nghĩ mãi không ra ..