Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1053 - Chương 043: Câu Đố Có Lời Giải. (1)

Hắc Oa Chương 043: Câu đố có lời giải. (1)

Khi Giản Phàm và Tằng Nam có chút nóng vội chạy vào trong ruộng ngô thì không biết rằng ở ruộng bậc thang cách đó không xâ có ba cái đầu từ từ nhô lên. Lần lượt là Tiêu Thành Cương hai mắt tròn xoe, Hành Lương Đức ăn dâu tới đen miệng, còn Phí Sĩ Thanh như lợn rừng dũi đất, bọn họ vô tình chứng kiến nụ hôn nóng bỏng của Tằng Nam và Giản Phàm, sau đó nấp đi, hứng trí nhìn tới khi bóng người biến mất.

“ A, vào ruộng ngô rồi ...” Hành Lương Đức huých vai Tiêu Thành Cương, người nóng bừng vì kích thích:” Anh Cương, hai bọn họ sẽ không thực sự làm chuyện đó chứ?”

Tiêu Thành Cương trừng mắt, có chút cáu kỉnh:” Liên quản gì tới mày?”

Không biết Oa cả ăn vụng tự khi nào, giấu kín thế, con mẹ nó chứ, lại còn là đối tượng YY của mình, Phí Béo ghen tỵ nghiến răng:” Chúng ta xông vào dọa thằng đó liệt dương luôn đi.”

Hành Lương Đức cực kỳ tán thành, đổ dầu vào lửa: “ Anh đi trước, bọn em theo sau.”

Phí Sĩ Thanh bò dậy xung phong, không ngờ bị Tiêu Thành Cương kéo lại, mắng:” Anh Phi, anh gây sự đấy à, anh làm thế mọi người còn mặt mũi nhìn nhau nữa không? Anh muốn trở mặt với Oa cả à ... Huống hổ lớp trưởng bọn em đang mang thai, anh ấy nhịn khổ lắm chứ ...”

“ Cũng phải, nhớ năm xưa vợ anh mang thai ... Anh lén đi tìm tiểu thư không ít, may mà có đơn vị báo phí chiêu đãi ...” Thế là Phí Béo cảm thán, lý giải cho Oa ca:

Tiêu Thành Cương đột nhiên đặt một tấy lên cổ Phí Béo:” Này, ngoại tình không ai quản, nhưng mua dâm là phạm pháp, khai ngày còn được khoan hồng.”

Phí Béo sực tỉnh, con bà nó, lỡ mồm rồi vô ý tiết lộ vấn đề cá nhân nghiêm trọng, Hành Lương Đức đi theo Tiêu Thành Cương hai năm mà cũng hư hỏng rồi, cười gian:” Anh Phí, nể anh khoản đãi, chuyện này anh em che dấu cho anh, có điều với thể hình như anh thì thứ đó còn xài được không?”

“ Xì, mày đi nghe ngóng xem, anh đây ở Ô Long là phong lưu Tiểu Phì Ca, người làm nghề mát xâ đều nhận rằ, chỉ bọn cảnh sát mới ngốc tới mức chỉ biết cắm vào một chỗ, trong chuyện này, anh mày chuyên nghiệp hơn nhiều rồi.”

Lời này tức thì hai tên dâm nhân sáng mắt, tức thì ấn Phí Béo xuống, một màn cảnh sát tra khảo nghi phạm bắt đầu.

“ Nhà Nhị Lăng, lại đây xem giống không?”

Sau khi đúng tới ba ấm nước nóng, pha không biết bao nhiêu trà hoa nhài, công việc mới tới hồi kết, trước sau dùng hơn ba tiếng.

Ông già Nhị Lăng vê cái râu dê tới nhìn màn hình, tức thì ngạc nhiên rối rít gọi như thấy cái gì mới mẻ lắm:” A ... Giống quá, chính là ông tắ, mọi người quả đây mà xem này ... “

“ Chà chà, y như chụp ảnh ấy.” Cha Lão Vượng tặc lưỡi liên tục, còn đưa tấy sờ sờ màn hình tinh thể:

“ Giống thế, tôi cũng không nhớ được như vậy đâu, chính là Lão Oa, chặc chậc ... “ Ông Cường Tử gật gà gật gù: “ Còn đẹp hơn cả lão khắc bia mộ đầu thôn.”

Trên màn hình là một ông già nông thôn bình thường, tóc trên đầu dựng lên như cỏ dại, mày rậm, mắt nhỏ, mặt dài miệng rộng, má phải có mảng sẹo, là ảnh chân dung đặc tả, còn bức khác là ảnh toàn thân trong tư thế vác củi, lưng gù đúng là như úp cái nổi bên trên.

Giản Phàm đem so với ảnh Giản Liệt Sơn cung cấp, tấy nhéo cằm trầm tư.

Trần Ngạo ngồi lỳ mấy tiếng liền, toàn thân tê mỏi, làm vài động tác thể dục, thắc mắc:” Không giống sao?”

“ Chênh lệch nhiều quá ... Dù sao tôi đã gặp người thật đâu mà biết không hay không?” Giản Phàm không chắc nữa, nhưng vì ảnh kia là khi còn nhỏ, mà không phải lĩnh vực chuyên nghiệp nên y không dị nghị gì, hỏi Sử Tĩnh Viện: “ Chị Sử, chị thế nào rồi?”

Sử Tĩnh Viện đưa bản vẽ tấy của mình cho Giản Phàm, gần như cùng một bức tranh, giống nhau bảy tám phần.

“ Đi, kiểm chứng lần cuối, nếu thông quả được thì chính là ông ấy.”

Giản Phàm đứng dậy gọi mọi người thu dọn đồ đạc, cáo biệt thôn dân, biếu quà bánh rượu thuốc thì do Phí Béo lo liệu trước đó rồi, tất nhiên ai nấy vui vẻ tiễn chân, đưa ra tận cửa, ngày Trần Ngạo cũng thấy người nông thôn thật thà thuần phác, không biết rằng sự nhiệt tình ấy phải đem lợi ích ra đổi.

Hai chiếc xe đi tới thôn Hồi Long cũ, đỗ ở trước sân nhà ông cụ Trương Lão Thuyên, dọc đường đã gọi điện cho trưởng thôn Lai Hổ, chắc là đã gọi quả loa lớn, cho nên khi bọn họ tới nơi thì Trương Tiểu Câu đang chạy hồng hộc về. Hắn nghe nói là bỏ tiền mua tin thì mừng lắm, chạy thẳng lên núi tìm ông nội.

Nhà này quá nghèo, đi vào trong nhà, Tằng Nam càng cảm thụ sâu hơn lần trước, chỉ có một mình ông già què ở nhà, trong nhà có cái giường đất lớn, giường nối liền với bếp đất, dùng để sưởi ấm vào mùa đông, bàn thì không biết từ thời đại nào, sứt sẹo cả rồi. Trương Què mang bát ra chum nước mưa rửa, nhưng không đủ bát để mời khách, ghế cũng không đủ, Tiêu Thành Cương và Hành Lương Đức kiếm mấy hòng gạch chất lên.

Sử Tĩnh Viện sai Trần Ngạo mang mấy chai nước khoáng ngoài xe vào, Giản Phàm đang hồi hộp đợi xem không biết mấy bức ảnh được khôi phục này có được ông cụ thông quả không, nên không phát hiện ra có mấy ánh mắt nhìn mình rất bất thường.

Nam nhân và nữ nhân giống nhau, tình cờ bắt gặp chuyện xấu người khác sẽ vờ không biết, nhưng sau đó khó tránh khỏi bàn tán.

Vì như Hành Lương Đức bây giờ nhìn Tằng Nam ăn mặc đơn giản quê mùa mà không che đi hết sự quyến rũ hớp hồn nam nhân, chắc do tác động tâm lý, nhìn đôi mắt long lanh nước kia, giờ cứ thấy trong đó lập lờ xuân ý, không biết do tò mò hay ghen tỵ, kéo Phí Béo và Tiêu Thành Cương ra ngoài:” Mọi người nói xem, nữ nhân đó có phải là bà hai của Oa cả không?”

“ Lắm chuyện, mày có bản lĩnh cứ kéo nữ nhân vào ruộng ngô, không ai quản mày.” Tiêu Thành Cương mắng một tiếng, hắn rõ thân phận Tằng Nam nhất, cho nên không muốn tham giả chuyện này, kệ hai tên dâm nhân, đi vào trong:

Hành Lương Đức lại kéo Phí Béo, tên này ai cũng thấy vừa mắt dễ gần hơn:” Anh Phí, thế nào, ở nông thôn phải nghe anh rồi, hai người họ vào ruộng ngô, chắc chắn làm việc đo rồi đúng không?”

Phí Béo thấy không ai để ý hai người họ, vỗ vai Hành Lương Đức:” Kể cho mày một câu chuyện, mày nghe là hiểu ... Chuyện kể ngày xưa Hậu Nghệ bắn mặt trời, khi bắt hết chín cái, chỉ còn cái cuối cùng, biết vì sao không? Vì Hằng Nga chỉ nói một câu, hắn không bắn nữa, biết nói gì không?”

“ Cái này em không biết.” Hành Lương Đức thật thà lắc đầu:

“ Hằng Nga nói, không mặt trời không thoải mái ... Còn phải hỏi à, lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường, đánh dã chiến sảng khoái như vậy, có thể không có mặt trời sao?” Phí Béo che miệng cười gian:

Hành Lương Đức bấy giờ mới ngớ rằ, cũng không nhịn được cười, hai người thậm thà thậm thụt vài câu thì thấy Trương Tiểu Câu dẫn ông nội vào thôn, vội gọi người trong nhà, đoàn người ra sân đón hai ông cháu ngồi xuống đôn đá.

Chuyện rất đơn giản, Trương Lão Thuyên đặt hình vẽ của Sử Tĩnh Viện lên bàn đá nheo mắt xem rất lâu không có phản ứng gì, Trần Ngạo bật laptop mở hình vẽ rằ, ông cụ chỉ tấy a a mấy cái, kích động gật gù.

Không phải nói, trúng thưởng rồi.

Cả sân reo hò vang dội, nhất là nhóm Giản Phàm trải quả không ít gian nan, Phí Béo và Tiêu Thành Cương nắm tấy nhau nhảy nhót, Tằng Nam vỗ tấy reo hò.

-“Cụ ơi, cụ từ năm 48 chưa gặp lại Nhị Lư, làm sao nhìn ảnh trung niên lại nhận rằ?” Giản Phàm vẫn cẩn thận thắc mắc một câu khiến không khí nguội hẳn xuống:

Bình Luận (0)
Comment