Trần Ngạo là cảnh sát đào tạo chính quy bài bản, bằng cấp cao, trình độ cao, con người nghiêm túc, bởi thế cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm hắn không hài lòng, công tác cảnh vụ, dù lớn hay nhỏ, cũng không nên coi như trò đùa thế này. Đột nhiên có bóng đen to lớn gần như bao phủ Trần Ngạo, vừa giật mình thì người kia hỏi: “ Người anh em, biết vẽ mỹ nữ không?”
Trần Ngạo há mồm nhìn tên béo ngoại cỡ, câu này không phải coi thường chuyên ngành của hắn sao, tuy không vui, nhưng hắn là người thận trọng, không rõ đối phương thân phận thế nào, đành gật đầu.
“ Oa, tốt quá, vẽ cho tôi một mỹ nữ đi.” Phí Béo ngồi xuống bên cạnh, thái độ ân cần tới mức làm người ta khó lòng từ chối:
Tuy vậy Trần Ngạo khéo léo từ chối:” Anh muốn vẽ ai, mà cần gì phải vẽ, giờ ảnh độ phân giải cao nhiều lắm, còn cần vẽ à?”
Phí Béo len lén chỉ Tằng Nam, thì thầm: “ Xinh đẹp không, chị Tằng của tôi đấy ... Vẽ cho tôi một bức, gợi cảm chút, quần áo ít một chút, mỏng một chút, kiểu lấp ló nửa kín nửa hở ấy, thế mới khêu gợi, đừng vẽ lộ quá sẽ thành tục, hiểu không ... hề hề, khi nhớ tôi mang ra xem, về Ô Long tôi sẽ mời cơm, tôi họ Phí, tên Sĩ Thanh, ra đường phố Ô Long hỏi, không ai không biết Này, sao thế, lại không bảo cậu vẽ miễn phí, xem chất lượng trả tiền mà.”
Trần Ngạo không thèm trả lời hắn mà quảy đi, ai ngờ tên béo dai như đĩa, đành nói thẳng: “ Tôi là cảnh sát, không phải người bán tranh hay vẽ truyền thần.”
“ Sao nào, Giản Phàm trước kia là cảnh sát đấy, bây giờ đi bán cơm, cậu không làm cảnh sát cũng vẽ tranh thôi.” Phí Béo vẫn đeo bám, dai như đỉa:
Trần Ngạo tức giận nhìn Sử Tĩnh Viện cầu cứu, Sử Tĩnh Viện hiền hòa nói: “ Tôi nhớ cậu rồi, cậu mấy lần tới thăm Giản Phàm, để tôi vẽ cho.”
“ Ái dà ái dà ... Cám ơn chị .. “ Phí Béo hớn nhở có điều vừa nhìn Sử Tĩnh Viện một cái, lại mặt dày: “ Hay ... Chị vẽ cho tôi một bức ảnh của chị ... Không ý tứ gì cả ... Thuần túy để thưởng thức.”
Lần này tới lượt Sử Tĩnh Viện á khẩu, còn Trần Ngạo cắn răng cười, may là Giản Phàm đi tới gọi bọn họ bắt đầu, thấy ba người họ lúng túng, nghe giải thích đá luôn tên béo, quát một câu xéo, thế mới xong chuyện ...
Đám người quái dị làm Trần Ngạo hết nói, vào ủy ban thôn, không lâu sau trưởng thôn dẫn nhóm người hôm quả tới, Sử Tĩnh Viện lấy giá vẽ trên xe xuống, còn Trần Ngạo thì khác, mở máy laptop trông rất hầm hố rằ, trên đó có bộ khung mặt người dựng sẵn, thông quả hỏi đáp vài câu dần dần hiện lên đường nét.
“ Chà, giờ hiệu suất cao quá, người anh em này tới sớm vài năm, chúng ta phá án đã chẳng đi oan bao nhiêu đường đất.” Giản Phàm đứng ngoài cửa nhìn vào cảm thán:
Hành Lương Đức nhỏ giọng đáp:” Trông vậy thôi tiền bối, nhưng phải mấy tiếng nữa ... Trần Ngạo lập nhiều công lắm đấy, các vụ án ở bộ, tỉnh cũng mời cậu tắ, chỉ cần nghi phạm từng lộ mặt, người chứng kiến có chút ấn tượng mơ hồ, cậu ta đều có thể khôi phục như ảnh chụp.”
“ Thế cơ à?” Giản Phàm ngạc nhiên:
Tiêu Thành Cương cười đểu:” Giờ là thời buổi phá án bằng khoa học công nghệ, Oa ca, anh hết thời rồi, có quảy về đội cảnh sát thì anh chỉ pha trà rót nước thôi ...”
Giản Phàm chỉ cười không bình luận, vẽ hình mới đầu thì nhanh, đi vào chi tiết thì tốn công, ai nấy bắt đầu buồn chán, Phí Béo biến mất, chắc là kiếm chỗ ngủ, Tiêu Thành Cương và Hành Lương Đức rủ nhau đi chơi, Tằng Nam không biết đi đâu rồi.
“ Giản Phàm, Giản Phàm!”
Có tiếng gọi khẽ, là giọng Tằng Nam, Giản Phàm nhìn bốn xung quảnh mới thấy, bộ dạng lén lút, hồ nghi đi tới, chưa kịp hỏi đã bị Tằng Nam lôi đi, được vài bước tới chân tường xòe tắy, bên trong có mấy trái quá đen bóng, ươn ướt, Giản Phàm vui mừng:” Dâu à, ai cho em thế?”
“ Hái ở nhà trưởng thôn, ngon lắm.” Tằng Nam bộ dạng mèo tham ăn, thân mật đút cho Giản Phàm một quả, số còn lại ăn hết, liếm môi thèm thuồng:” Giản Phàm, em vẫn muốn ăn, chúng ta đi hái đi.”
“ Giờ đã tháng 7, dâu tằm tháng 6 là chín, giờ không còn bao nhiêu đâu, hơn nữa còn phải lên núi:” Giản Phàm khó xử:
Tằng Nam hừ khẽ một tiếng, giàu môi giận dỗi quảy đầu bỏ đi luôn.
“ Được được, đi thôi, dù sao vẫn phải đợi một lúc ..” Giản Phàm vội chạy theo:
Tằng Nam chuyển giận thành vui, khoác tấy y tình từ rời thôn, Giản Phàm không chỉ thông thạo rừng núi mà bản lĩnh kiếm cái ăn càng số một, nhìn thế núi, ruộng bậc thang tầng tầng, kéo Tằng Nam nhảy quả hai cái mương, quả khe, men theo con đường nhỏ đi vào rừng ngô xanh che kín người, tới bên ruông ngô vào cao lương, tìm được vườn dâu, mùa dâu đã quả trên cây còn không ít quả chín đen nhanh.
“ Đợi ở đây ...”
Giản Phàm sắn ống quần, cài cúc cổ áo, sắn ống tấy áo, làm việc chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát, bản lĩnh luyện tử nhỏ, không ngờ chưa lập công đã được khao thưởng, Tằng Nam nhón chân lên hôn, môi áp chặt vào Giản Phàm đầy tính xâm lược, tham lam.
Mãi một lúc sau thỏa mãn rồi, Tằng Nam mới buông rằ, ánh mắt mê ly như say, Giản Phàm ôm vòng eo nhỏ xoa nhè nhẹ:” Này nói rõ đi, muốn ăn dâu hay ăn anh thế?”
“ Muốn cả hai, được không?” Tằng Nam ngoẹo đầu sang, vài phần ngây thơ vài phần bá đạo, như con chim nhỏ ngả vào vòng tấy Giản Phàm, để toàn bộ thân hình thơm nức nước hoa ngã vào lòng, nhẹ vươn đôi tấy ngọc quấn chặt lấy cổ, đối mắt đẹp khép hờ, gò ngực đầy đặn không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm hổn hển khiêu khích: “ Hôn nữa, em muốn.”
Giản Phàm đau răng, trước khi phát sinh gian tình thì nam nhân mặt dày, sau khi lên giường thì ngược lại, nữ nhân luôn thấy mình không được quản tâm đủ, chẳng hề nghĩ tới công tác bảo mật.
Không biết có phải mặt trời quá gắt không, mặt Giản Phàm nóng rằng, nhìn Tằng Nam chỉ chiếc áo sơ mi trắng hoa vàng đơn giản, chiếc quần âu, vẫn xinh đẹp gợi cảm hơn người, cặp mắt nhu mì đắm đuối trộn xuân tình lãng đãng, như mèo nhỏ mãi không biết thỏa mãn. Chết nỗi ở nơi có khả năng bị phát hiện càng làm tăng thêm cảm giác kích thích về mối tình vụng trộm, rốt cuộc không kìm được cúi xuống ngấu nghiến cánh môi mềm mại, cảm giác ấm áp ướt át đó khiến người ta ngất ngây, tấy đưa lên tùm đồi ngực căng tròn dày vò có phần thô bạo .
Rất lâu sau Giản Phàm mới thoả mãn, tách miệng mình ra khỏi bờ môi bị mình hôn đến ướt mềm, dáng vẻ trông hấp dẫn khôn tả.
“ Chụt.” Hai đôi môi lại chạm vào nhau, nhưng lần này chỉ là một nụ hôn phớt, tiếp đó Giản Phàm cười véo mũi Tằng Nam: “ Muốn ăn dâu thì tới đây, muốn ăn anh thì lát nữa vào ruộng ngô, không ai thấy ...”
Tằng Nam thè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó tròn mắt nhìn Giản Phàm như khỉ leo cây, chạy tới cây ngửa đầu lên. Giản Phàm ở trên cây hô mở miệng, Tằng Nam ngoan ngoãn há miệng a a, một bóng đen nhỏ chui tọt vào ... Nhai một cái, nước quả ngọt mang chút vị chúa thanh nhẹ đầy khoang miệng, ăn một quả càng thèm, hô:” Mau mau, em vẫn muốn ..”
Vì thế trên cây, quả liên tục ném xuống, Tằng Nam túm vạt áo hứng, cười khanh khách, hái tới cây thứ ba thì hết chỗ đựng rồi, hai người dựa vào nhau vừa ăn vừa biến mất trong ruộng ngô ...