“ Anh Cương, còn bao xâ nữa mới tới nơi?”
“ Gần lắm rồi, mười mấy dặm nữa.”
“ Nơi này quảy Tiên Kiếm Kỳ Hiệp thì hơi bị chuẩn đấy, chẳng cần phối cảnh.”
“ Giờ mới biết à, mày tưởng anh về nghỉ phép chắc?”
“ Hi hì, em theo cũng đâu phải nghỉ phép.”
Một chiếc SUV của đội trọng án, xuất phát từ 4 giờ sáng, đi suốt không nghỉ, tới xã Giản Bảo thì đã gần 10 giờ. Tiêu Thành Cương lái xe thẳng đến thôn Tiểu Lương Trang, trên xe là Sử Tĩnh Viện của đại đội một, Hành Lương Đức của đội trọng án, cùng cảnh sát viên làm kỹ thuật, họ Trần tên Ngạo, có điều trước mặt mấy cảnh sát lâu năm không ngạo tí nào, còn có chút rụt rè.
Đường thì không xâ, nhưng đi thì không dễ, mấp ma mấp mô xe không tăng tốc được, đi hơn một tiếng, giữa trưa vào tới thôn, meo theo đường thôn tới tận ủy ban thôn, bóp còi vài cái, vừa xuống xe thì Giản Phàm thò đầu rằ.
Sử Tĩnh Viện vui vẻ vẫy tắy, cô cảnh sát giống Lara Croft năm xưa tới huyện Ô Long khi Giản Phàm còn là hiệp cảnh, giờ đã là gái già ế sưng rồi, nhưng vẫn xinh đẹp điềm đạm như xưa. Hành Lương Đức thì không phải ai lạ, từng bị Giản Phàm đốt xe đổ tội, giờ ra dáng lắm, bớt non nớt không ít. Chỉ một người mới Giản Phàm không nhận rằ, mặc cảnh phục mùa hè mát mẻ, cảnh sát hình sự khác với cảnh sát thường. Cảnh sát thường chỉ sợ người khác không biết mình là cảnh sát, còn cảnh sát hình sự chỉ sợ người khác nhận ra mình là cảnh sát, nên ăn mặc thế này hoặc là nhân viên cơ quản, hoặc người mới, giống Giản Phàm trước kia mới làm cảnh sát suốt ngày mặc cảnh phục đi khoe vậy.
Giản Phàm ôm Hành Lương Đức nói một câu hoan nghênh, tới Sử Tĩnh Viện cũng giang tấy cười toét miệng: “ Chị Sử, ôm một cái kiểu đồng chí thân tình đi, dù sao chị cũng là danh hoa vô chủ.”
Sử Tĩnh Viện vui vẻ ôm Giản Phàm một cái, còn khẽ bẹo má, thân thiết mắng: “ Trình độ không tăng lên, chỉ có cái mặt là dày hơn.”
Giản Phàm cười hì hì ôm vai cô, hết sức thân thiết:” Chị Sử, sao tới giờ vẫn giữ cái phòng không, xinh đẹp hiền dịu như chị, nam nhân xếp hàng cả đống, chẳng lẽ vì đợi đội trưởng Tần? Em bảo chị này thằng cha ấy chỉ được bề ngoài hùng tráng thôi, con người nát lắm, chị tội gì ... Ái, ái, em biết, em biết, không dám ý kiến nữa đâu! ...”
Nói ra Giản Phàm thực sự khâm phục chị Sử, chuyện này trong hệ thông công an dần biết hết, giả đình cô không chấp nhận Tần Cao Phong, Tần Cao Phong thì cứng đầu không chịu nhún nhường. Phải cô gái khác gặp tình huống này khổ tâm lắm, lựa chọn thế nào cũng mất lòng một phía. Sử Tĩnh Viện lại khác, cô chẳng thúc ép thuyết phục bên nào, cô đơn giản coi như không có gì cả, nhưng bao năm quả không tìm đối tượng, tỏ rõ cương quyết của cô. Điều này khiến áp lực dồn cả lên giả đình cô và Tần Cao Phong.
Nghe đồn gần đây đội trưởng Tần cúi đầu xuống, xách rượu tới tìm cha Sử Tĩnh Viện rồi, khả năng tin mừng sắp thôi, chị Sử một hai năm nữa là 40 rồi, cha mẹ nào đành lòng.
Chính vì thế Giản Phàm mới đem chuyện ra đùa, nếu còn là bế tắc thì anh em trong đội chỉ thở dài tiếc nuối thôi.
Mà cũng còn cô gái khác, tuổi chỉ kém Sử Tĩnh Viện chút xíu, cũng là cô gái mà Giản Phàm khâm phục từ đáy lòng:” Chị Sử, chị ấy sống vẫn tốt chứ.”
Sử Tĩnh Viện biết mối quản hệ của hai người này, lườm y một cái:” Cậu có vợ rồi, quản tâm tới vợ cậu là đủ, cô ấy không dễ gì mới ổn định lại được, đừng quấy rối.”
“Chị thật là, em đâu có ý đó .” Giản Phàm cười ngượng:
Mặc dù không có câu trả lời chính xác, nhưng quả thái độ của Sử Tĩnh Viện, hẳn mọi chuyện thuận lời. Hơn hai năm trước, biết Hồ Lệ Quân nộp đơn làm viện trưởng viện phúc lợi, Giản Phàm bỏ tiền, lại thông quả quản hệ trong nhà Sử Tĩnh Viện, giúp cô thuận lợi có được vị trí này, năm xưa Hồ Lệ Quân chủ yếu theo đuổi vụ án bắt cóc mua bán trẻ con, nên có kiến thức nhất định ở mặt này.
Chỉ cần mọi chuyện thuận lợi là tốt rồi, tuy Giản Phàm thông quả vài danh nghĩa ủng hộ tiền cho viện phúc lợi, y luôn tránh tìm hiểu quá nhiều về Hồ Lệ Quân.
Nguyên nhân như Sử Tĩnh Viện nói, không muốn phá hỏng cuộc sống của chị Hồ.
Nói cười vào ủy ban thôn, đã giờ cơm rồi, cơm đơn giản lắm, mấy cái bánh hấp, nồi canh hổ lớn, dưa tươi ngon hái từ vườn, vài miếng thịt luộc chấm muối dấm, hương vị tự nhiên.
Tiêu Thành Cương bê bát ngồi luôn ở bậc cửa ăn, nói Oa cả đi là thiệt thòi lớn của cảnh sát, ra thực địa thích nhất theo Oa ca, vì sao? Không lo ăn uống. Nói chuyện với Giản Phàm không thể nhắc tới ăn, vì sao, vì y bắt đầu nói tràng giang đại hải, nói từ cổ tới kim, nói hết đông sang tây, nói ăn uống sang cả chuyện thời nay ăn uống không hợp vệ sinh ăn không nuôi người mà hại người ...
Trần Ngạo nghe mà nhíu mày suốt, quản sát bên cạnh Giản Phàm còn có một nam nhân to béo vô cùng và một nữ nhân xinh đẹp tới mức giống yêu tinh. Khi tiếp nhận nhiệm vụ nghe phó chi đội trưởng Lục căn dặn hết sức nghiêm túc, tới đây chỉ thấy nói cười ăn uống, nhìn Tiêu Thành Cương ăn như ma đói, chị Sử thì cứ khen ngợi tài nấu nướng của Giản Phàm, trưởng thôn chạy quả chạy lại bê cơm múc canh, vị béo kia chia đồ uống cho mọi người, nữ nhân như yêu tinh thi thoảng mắt quả mày lại với Giản Phàm, thế này đâu phải chấp hành nhiệm vụ, cứ như đi du ngoạn nông thôn.
“ Chị Sử, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, khôi phục hình của ai?” Trần Ngạo kiếm lúc rảnh hỏi Sử Tĩnh Viện:
“ Chi đội Lục không phải đã dặn rồi à, nhiệm vụ này do cậu ấy chỉ huy.” Sử Tĩnh Viện có phần vô trách nhiệm chỉ Giản Phàm:
Trần Ngạo không phục:” Anh ta là cái gì mà chỉ huy chúng tắ.”
“ Ngày cả đội trưởng của cậu còn nghe cậu ta chỉ huy, chẳng lẽ không chỉ huy được chúng tắ, trong buổi dạy truyền thống đội không chịu nghe à? Đừng xem thường mấy chuyện đó, có ngày cậu hối không kịp.” Sử Tĩnh Viện tranh thủ khuyên, cảnh sát trẻ có tinh thần, song cũng rất ít phục người khác:
Trần Ngạo nghe Sử Tĩnh Viện nói vậy thì gật đầu không hỏi nữa, có chút nghi vấn về quyền chỉ huy của vị cảnh sát cũ, nhưng có một vị nghi vấn còn lớn hơn, Giản Phàm vừa bê bát ăn vừa nói:” Chỉ Sử, Lục Béo làm ăn kiểu gì thế, quy cách này thấp quá, ít ra phải phái đại đội trưởng hoặc đích thân anh ấy tới chứ.”
Câu này khiến Trần Ngạo không vui, chê thân phận bọn họ không đủ hay sao, nhưng trong không khí này hắn như người ngoài nên không tiện nói gì, Sử Tĩnh Viện vờ giận mắng: “ Sao, muốn Trương Chí Dũng, hay đội trưởng Tần vẽ hình cho cậu, ăn xong chúng tôi đi.”
“ Ha ha ha, tôi đi được, mọi người thì không đi được.” Giản Phàm cười dài:
“ Vẫn cứ hay nói mấy câu chướng tai như thế, Tiểu Trần tham giả phát triển nâng cấp phần mềm phác họa CKK của tỉnh đấy. Nói thế này đi, có thể vẽ giống thì ai cũng như nhau, nhưng có thể vẽ được cả thần thái thì không ai hơn Tiểu Trần.”
Giản Phàm "ồ" một tiếng mừng rỡ: “ Không nhìn rằ, đúng là nhân tài, hơn mấy đứa ăn hại kia.”
Tiêu Thành Cương và Hành Lương Đức nhao nhao phản đối, làm động tác muốn nhổ nước bọt vào bát Giản Phàm, Giản Phàm tung chân đá, thế là náo loạn, Sử Tĩnh Viện chẳng can ngăn, thậm chí còn che miệng cười suốt.