Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1050 - Chương 040: Phức Tạp Hóa Đơn Giản.(3)

Hắc Oa Chương 040: Phức tạp hóa đơn giản.(3)

“ Có! Trạm này lập năm 1951, bảo vệ rừng đầu tiên tên Hà Dương Tụ.” Rốt cuộc cán sự Vương cũng báo ra được cái tên mà tất cả mong mỏi tìm kiếm:

“ Gì?” Phí Béo trợn mắt, cái tên quá mẫn cảm, tên gì không đặt đi đặt là dương cụ:

Xã trưởng ngẩn ra sau đó hiểu ra cười ha hả: “ Là Dương trong thái dương, Tụ trong tụ tập.”

“ À, còn có người tên như vậy à? “ Phí Béo bật cười, có Oa cả thanh toán chi phí lên mặt ông chủ một lần: “ Vậy là xong, chỉ thế thôi ... Chú Vương, còn cả cậu nữa, gọi thêm bí thư Trương, người trạm lâm nghiệm nữa, bận cả sáng rồi, phải ăn một bữa .. Nói trước, ai không lần sau tôi không tới xã mọi người nữa.”

Thế là chẳng mấy chốc Phí Béo lái BMW mở đường, theo sau là chiếc Passat tốt nhất xã, còn có chiếc xe chẳng rõ loại gì đáng thanh lý phế thải, nửa đường, uy phong đủ rồi mới nhớ chưa báo tin, vội gọi điện thoại: “ Thành Cương ... Họ Hà, tên Dương Tụ ... Tụ trong tụ tập, không phải cụ đâu ... Buổi trưa mau về nhé, tôi mời cả bàn tiệc ...”

“ Họ Hà ... kiểm tra chút.” Tiêu Thành Cương vừa cúp điện thoại của Phí chỉ biết ăn, nói với viên cảnh sát trẻ:

Giản Phàm đã dặn rồi, tên gì không sao cả, quản trọng là cái họ, tìm được họ thì đời hai đời ba cũng mò ra được.

Gõ bàn phím một lúc liền ra kết quả, viên cảnh sát đọc một tràng dài:” Hà Kiến Thành, Hà Kỳ Đinh, Hà Bá Trọng, Hà Phán Hồi, Hà An Lộ, Hà Thiên Song, Hà Vũ Bảo ....... Anh

Tiêu họ Hà ở chỗ chúng tôi nhiều lắm, tới hơn 60 người.”

Tiêu Thành Cương vỗ trán mấy lượt, đầu lóe sáng: “ Năm sinh từ sau giải phóng tới trước năm 56.”

“ Còn 24 người.”

“ Tốt tốt, in riêng tên cho tôi ra một tờ giấy.”

Tiêu Thành Cương vừa xem từng chữ in ra từ máy, vừa bấm di động gửi cho Giản Phàm, gửi tin nhắn xong gọi viên cảnh sát cùng tán gẫu cả sáng và đồn trưởng, đoàn người về nhà chiêu đãi, nơi này ở xã được coi là nhà hàng có cấp bậc, tới nơi thì giật mình, bàn Phí Sĩ Thanh đã có bảy tám chai rượu trống, náo nhiệt vô cùng, vừa vặn hai bàn gộp một, càng tưng bừng.

“ Đây là cha Lão Vượng, đây là chú Cường Tử, đây là ông Nhị Lăng, vị này là danh nhân trong thôn chúng tôi, Hoa Đại Cô, thông trang xung quảnh ai cũng biệt, gặp ma trúng tà, Hoa Đại Cô đều đuổi được hết, có cả người từ rất xâ tới tìm Hoa Đại Cô bấm quẻ

Trưởng thôn Lý giới thiệu, không ngờ rằng chỉ một buổi sáng mà tìm nhiều người như thế, một thú ý, hai người thời trẻ chăn dê, ba người vào núi đào thuốc, còn một bà lão ăn mặc sạch sẽ là Hoa Đại Cô chuyên khiêu đại thằng(*)

(*) giống hầu đồng.

Giản Phàm biết quy củ trong thôn, gọi chú gọi dì gọi ông thân thiết, dìu từng người vào chỗ, mời thuốc, ở quê hút thuốc khỏe lắm, cái gì cũng hút, Hoa Đại Cô vắt chân chữ ngũ, phun mây nhả khói chả kém nam nhân.

“ Nói xem, mọi người thấy cái gì?” Trưởng thôn Lý vượt phận sự hỏi:

Thế là loạn, Lão Vượng nói là thấy cha Lão Oa, nhà đó như trâu vậy, một bữa ăn mấy cái bánh to, cái miệng không răng mòm mép mở rằ, như thổi bóng. Nhị Lăng sợ tụt lại cũng nói vội, nói Lão Oa một mình có thể vác lợn rừng nặn 200 cân vào xã. Cường Tử có vẻ không biết cha Lão Oa lắm, nói Lão Oa không tệ, nói năm xưa cho ông ta nửa bao ngô, dựa vào đó sống quả nạn đói. Hoa Đại Cô khen vợ Lão Oa thêu thùa giỏi, theo Lão Oa đúng là phí, Lão Oa là thứ vô dụng.

Giản Phàm mang ảnh ra thì người bảo giống, người bảo không giống, người bảo hơi hơi giống, người không dám khẳng định.

Chuyện này hết cách, ảnh do Giản Liệt Sơn vẽ dừng lại ở thời trung niên của mẹ ông tắ, còn những người này gặp sau đó 5 năm, 10 năm, hoặc thậm chí lâu hơn, nên mỗi người một phách là bình thường.

Đừng nói nhận mặt, ngày cả tên chẳng nhớ, Lão Oa tên là gì chưa làm rõ, sinh ra cha Lão Oa, mẹ Lão Oa, vợ Lão Oa, không cách nào đối chiếu thông tin, nghe một lúc đã nản, vậy mà mấy vị kia thì càng nói càng hứng, biến thành tán gẫu tập thể, khói thuốc mù mịt, một vị thấy nóng cởi dép cao su rằ, thế là trong phòng thêm mùi thối chân.

Trưởng thôn Lý nhận ra mặt Giản Phàm khó coi, đập bàn rầm rầm, mắng: “ Làm cái gì, làm cái gì thế hả? Thả dê chăn lợn cái gì? Đây là ủy ban thôn, không phải giường nhà mấy người ... Cha Lão Vượng, đi dép của ông vào, dẫm phải phân lợn mà không thay, làm thối hơn nhà xí ... Từng người nói thôi, nghe ông chủ Giản hỏi, người ta tới tạo phúc cho thôn ta đấy, này Cha Lão Vượng, con ông nhận 1000 là do ông chủ Giản Phát ... Mọi người hoan nghênh ông chủ Giản nào.”

Tự dưng giữa chừng lại vỗ tấy hoan nghênh rào rào, mấy ông già chẳng còn răng tóc cũng vỗ tấy nhiệt tình làm Giản Phàm xấu hổ lắm, xuả tấy nửa ngày tiếng vỗ tấy mới lắng xuống: “ Các ông các chú ... Còn cả thím nữa, cháu muốn hỏi một chuyện, ai biết Lão Oa họ gì không?”

“ Họ gì? “ Cha Lão Vượng ngớ người rồi quảy sang hỏi chú Cường Tử:

“ Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?”

- Họ Lý, chỗ chúng ta toàn họ Lý.

“ Không đúng, bọn họ là người thôn khác, họ Giản đấy, vùng này họ Giản là nhiều nhất ... Mà cũng không phải, chưa bao giờ nghe nói tới họ.”

Thế là tranh luận ỏm tỏi, bên họ Giản, bên họ Lý, nói chẳng có tí cơ sở nào, đây cũng là vấn đề thực tế, giả dụ như nhớ lại người bạn mười mấy năm trước, hoặc tình cờ gặp ngoài đường, có lẽ chỉ nhớ được biệt danh, chứ thực sự là không nhớ nổi họ.

Nhưng trên đời luôn có chuyện bất ngờ, Hoa Đại Cô hút hết điếu thuốc vỗ đùi đánh đét tuyên bố:” Tôi biết.”

“ Họ gì?” Xung quảnh sùng bái nhìn danh nhân thôn:

“ ... Năm nào thì tôi không nhớ nữa, cha Lão Oa ngày ngày nói linh tinh, có lần nôn ra máu, vợ Lão Oa tới thôn mời mẹ tôi lên núi xem bệnh.”

Giản Phàm chưa hỏi thì trưởng thôn bực cả mình quát: “ Nói vào chuyện chính đi, đừng giả thần giả quỷ, không mời mẹ cô xem bệnh có khi còn sống ấy, nói thẳng họ gì.”

“ Họ Hà ... Mẹ tôi làm phép cho ông ấy, có trò chuyện với vợ ông ấy một lúc, nhà họ kỳ thực là hai mẹ con đi theo hai cha con, mẹ con kia từ giải phóng chạy nạn tới, mà cha Lão Oa không có con trai, nên nhận làm con thừa tự, tới ở rể, không quản việc nhà ... Nhớ rồi, vợ Lão Oa tên là Thúy Vân ...”

Hoa Đại Cô kể bí mật nhiều năm trước, tính theo tuổi của Hoa Đại Cô thì đó là vào khoảng thập niên 60, hơn nữa còn cung cấp tin có nghi vấn, khi mẹ bà ta tới thì mẹ Lão Oa đã mất, vừa nói vừa nhìn sắc mặt Giản Phàm. Té ra thần tiên cũng sợ thần tài, có điều bà ta yên tâm, vì thần tài sắc mặt rất tốt, còn khen mấy câu .

Nào chỉ sắc mặt tốt, phải nói là lòng hoa nở tung tóe rồi, tin tức ba phía kết hợp liên kết lại làm một, họ Hà!

Cố áp niềm vui điên cuồng trong lòng xuống, ghé tai thì thầm với trưởng thôn một phen, mỗi người một chai rượu một bao thuốc, Hoa Đại Cô thêm một bao thuốc. Tiễn mọi người đi rồi lại nói với trưởng thôn là sau này không chừng còn quấy rầy, trưởng thôn mong thần tài ngày ngày tới quấy rầy mà chẳng được nữa là, tiễn Giản Phàm ra tận xe.

“ Ha ha ha, Giản Nhị Lư thành họ Hà rồi, còn 2000 vạn thành của họ Giản rồi, ha ha ha ...”

Xe rời thôn một quãng Giản Phàm rốt cuộc không nhịn được nữa ngửa mặt cười lớn, hưng phấn cực lớn làm y nổi hứng đạp ga tăng tốc, mang theo bụi mù mịt về xã, hiện giờ khẩ yếu là gọi cao thủ phục dụng hình ảnh trong đội cảnh sát tới, làm cái ảnh phác họa Giản Nhị Lư, có chừng này tin tức, chỉ cần giống dăm ba phần cũng đủ tìm ra người.

Bình Luận (0)
Comment