“ Không phải, là thế này.” Giản Phàm lấy ở ghế sau một chồng giấy in sáng nay: “ Tôi tìm nữ nhân này, khả năng từng sống sau núi Ngọc Hoàng, Trương Lão Thuyên nói từng gặp năm 56 ... Muốn nhờ chú hỏi, thôn ta từng lên núi chăn dê, thả bỏ, kiếm củi gì đó, từng gặp cái nhà này chưa ...”
Trưởng thôn Lý cầm giấy in, nhìn một lúc hỏi: “ Có phải là rừng dưới cái miếu cũ, gần Hậu Liếu Câu không?”
“ Đúng rồi. “ Giản Phàm mừng rỡ:
“ Ái dà, tôi biết ngay, nơi đó có một cái nhà ... Là địa điểm do trạm lâm nghiệp thiết lập, về sau có trạm quản trắc nên bỏ, nhà đó chuyển đi rồi.”
“ Chuyển đi từ khi nào?”
“ Năm thứ hai tôi làm trưởng thôn, nghe nói là con trai ở trong thành phố phát đạt rồi, ông già vào thành phố dưỡng lão, lúc đó vui vẻ lắm .. Khi đó ... tôi xem nào, à, là mùa đông năm 86, cuối năm ...” Trưởng thôn Lý nhớ một lúc mới rằ:
“ Chú nhớ ông ấy tên là gì không?”
“ Lão Oa, ai cũng biết ... Gọi thuận miệng, nên tên thật là gì quên rồi, ông ta hơi gù, chỗ chúng ta ai mà gù đều gọi là Oa Oa mà, ha ha ha ...”
“ ra thế, ha ha ha.” Giản Phàm cười theo, lòng chửi rủa, mình đúng là có duyên với cái nhà này, cả ngoại hiệu cũng giống nhau:” Vậy nữ nhân này?”
“ Có nữ nhân trong nhà đó, nhưng mà không giống ... Chắc không phải vợ Lão Oa đâu, vợ ông ấy chết lâu rồi, bệnh gì đó, Lão Oa cõng xuống núi, chưa tới bệnh viện xã thì chết rồi ... Khi chết trẻ lắm, tôi vẫn nhớ khi đưa tắng, trong thôn cho người tới khiêng quản tài, đó là năm thứ 2 sau khi đánh đổ bè lũ bốn tên
“ Không đúng, không đúng ... “ Giản Phàm nghe ra vấn đề rồi, nếu là Dẫn Nga, khi bè lũ bốn tên bị lật đổ thì bà ấy đã già, vậy người chết không phải bà ấy, chẳng lẽ là vợ Giản Nhị Lư: “ Thôi không sao, thế này trưởng thôn Lý, tôi nói ngắn gọn, chuyện hôm nay tôi nhờ chú, ở đây tôi có hơn 100 bức ảnh, chú tìm vài người hỏi từng nhờ xem Lão Oa tên họ là gì, con ông ta làm gì trong thành phố, hỏi càng rõ càng tốt ... Chú cầm trước, mỗi người đi hỏi 200.”
Cầm một xấp NDT trong tắy, trưởng thôn Lý tất nhiên hí hửng ôm đống giấy nhảy xuống xe đi ngay, vừa đi vừa hô: “ Nhị Lăng đâu, ra đây, Câu Đàn, cha mày đâu rồi ...”
Đi vài bước đã tụ tập được 7, 8 người đi theo
Giản Phàm thì lấy điện thoại gọi Tiêu Thành Cương: “ Thành Cương, tra tư liệu nhân khẩu chuyển đi sau năm 86 ...”
Trong đồn công an xã Giản Bảo, văn phòng đơn sơ, cái máy vi tính lỗi thời chạy như máy kéo đầu ngang, Tiêu Thành Cương đang cùng cảnh sát trẻ trò chuyện tưng bừng, nhắc tới thôn dân sống ở đỉnh Ngọc Hoàng dời đi sau năm 86, cảnh sát kia hỏi: “ Tên là gì?”
“ Cái này còn chưa rõ ...” Tiêu Thành Cương gãi đầu, lại là một biện pháp mò kim đáy biển, cần không ngừng thu hẹp phạm vi, sợ đối phương mất kiên nhẫn, giải thích:” Chúng tôi có người ở chính phủ xã và trong thôn đang truy tìm thông tin, nói không chừng sẽ có tin truyền về.”
Gõ bàn phím lách cách, máy thì cũ, nhưng được việc lắm, một danh sách chạy dài, cảnh sát trẻ chép miệng: ”Mấy trăm người, không biết tên thì tra tới ngày tháng năm nào.”
“ Không sao, cứ in ra cho chúng tôi là được.”
“ Được rồi, anh đợi chút.”
Có chú Giản Phàm đánh tiếng trước, Giản Trung Thật giờ lên cục công an huyện làm phó chính ủy, nên đồn công chiêu đãi rất tốt, cảnh sát trẻ bấm cái máy in kim kiểu cũ, thế là cành cạch cành cạch, từng dòng chữ in rằ, nghe kể ra cũng thích tai lắm.
Tư liệu in xong, cả chồng dầy mà chưa có tin gì, Tiêu Thành Cương biết Giản Phàm sẽ dốc toàn lực, thế nhưng Phí Sĩ Thanh sáng sớm lái BMW đi tới chính phủ xã thì khó tin lắm, bấm số gọi, lần này không khách khí:” Anh Phí, không phải đang chơi game chứ, sao mãi không có tin gì, Oa cả bảo rồi, thấy anh lười cứ đấm đá thoải mái, nhanh lên ...”
“ Biết rồi, được được .” Phí Sĩ Thanh đang ngồi trong văn phòng xã trưởng, rất ngầu, rất uy, kỳ thực chẳng cần ra vẻ như thế, sáng sớm lái chiếc BMW đắt tiền vào chính phủ xã, vừa nhắc tới cha mình, thế là hắn được chiêu đãi hết sức niềm nở.
Thế nhưng hắn chẳng làm quái gì, ba hoa bốc phét một hồi, cái gì mà có ông chủ đầu tư gì đó, giúp xã Giản Bảo thoát nghèo làm giàu, thay đổi diện mạo bần cùng.
Xã trưởng sớm nghe nói đoàn người này đi từng thôn bồi thường tưng bừng, tiền rải như rác rồi, nói không chừng có hạng mục gì đó thật, mời thuốc phát trà, nghe nói Phí công tử muốn tra chuyện ở trạm lâm nghiệm, phất tấy bảo cán sự Vương đi làm, vì thế Phí Béo chả phải làm gì hết.
“ Tiểu Phí, lần trước lên huyện họp, tôi và cha cậu ngồi ghế trước ghế sau đấy, đúng là hổ phụ không có khuyển tử ... Không ngờ cậu còn có cả con đường này để đi ... thế' này, chúng ta là người nhà, không nói lời bên ngoài, tới xã chúng tôi đầu tư, cần điều kiện tiện lợi gì cứ nỏi, chỉ cần cậu kéo được đầu tư về, tôi bật đèn xanh hết ...” Đây rõ ràng là cán bộ trải quả khảo nghiệm của rượu bia, xã trưởng Tiêu tươi cười nói:
Làm quản ở quê nghèo còn chẳng bằng làm gái trên thành phố, nơi này ai có tiền làm cha, Phí Sĩ Thanh hiểu lắm, cái mồm không kiểm soát được nữa: “ Đương nhiên, riêng bồi thường chuyển mộ chúng tôi đã ném ra vài chục vạn, vụ đầu tư này ít cũng phải vài trăm vạn.”
“ Cái gì, vài vài trăm vạn?” Xã trưởng lẩm bẩm mấy lần mới đếm hết số 0 trong đó, vừa kinh ngạc vì khoản đầu tư quá lớn, vừa hồ nghi:” Tiểu Phí, thế này có thiếu suy nghĩ quá không? Tảo Thụ Câu thiếu nước, thiếu đường, làm gì có điều kiện khai thác phát triển.”
Phí Béo thầm hô bỏ mẹ, bốc phét quá đà, cố làm ra vẻ trấn định lấp liếm:” ... Chú Vương, tôi nói thật nhé, đầu tư là thật, nhưng không nhất định là ở Tảo Thụ Câu, hơn nữa không nhất định cần đường cần nước.”
“ Hả, thiếu điều kiện tiên quyết, làm sao phát triển?” Xã trưởng càng thêm hồ đồ:
Phi Béo giỏi ứng biến, thoắt cái đã có nói: “ Phát triển sản nghiệp sinh thái ... Chú biết không, đây là sở thích của người thành phố, cái gì càng thiên nhiên càng đáng giá, ba ba bát lượng kim ở Ô Long chúng tắ, bán thế nào ở Đại Nguyên? Hơn 1000 một con , mộc nhĩ núi 60 đồng một cân, táo rượu chỗ chúng ta chỉ có bốn năm đồng, vào thành phố thế nào 30 đồng chưa chắc mua nổi ... Khắp rừng núi sông hồ là tiền cả đấy, phải xem chúng ta có nhặt được không? Kỳ thực chỉ cần lập cái xưởng giả công sản phẩm phụ nông nghiệp, có kênh tiêu thụ đảm bảo, chỉ kiếm trở lên ... Chú biết ông chủ Giản làm gì không? Biết Ô Long Đệ nhất oa không? Chính là con Lão Oa, dựa vào bán hộp cơm, thịt ngâm mà giả sản ngàn vạn ... Cháu kéo y xuống xã đầu tư.” Phí Béo vung tắy, giọng hùng hồn, rất có trình độ:
“ Đúng đúng.” Xã trưởng hí hửng, liên tục rót trà mời, đang nói thì cán sự Vương mang chồng tài liệu gõ cửa đi vào, nhớ ra chuyện của Phí Sĩ Thanh, vội hỏi: “ Tra được chưa?”
“ Một phần ạ, hồ sơ chi tiết phải lên cục công an huyện tra, ở Hậu Liếu Câu đúng là có một cái trạm bảo vệ rừng, một dải núi Ô Long liên tục có hỏa hoạn, nên từ thời Quốc Dân Đảng đã thiết lập các trạm để cảnh báo, sau khi giải phong ...”
Cán sự Vương báo cáo rất tỉ mỉ, Phí Béo bực mình hỏi thẳng: “ Nói vào đề đi, có trạm ở đỉnh Ngọc Hoàng không?”