“ Sao lại không nói gì?” Tằng Nam như rắn nhỏ quấn quảnh cổ Giản Phàm, tấy phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y, chẳng nghe thế' trả lời, vuốt ve má y, câu hỏi thành trêu chọc:” À ... Có phải là khoái cảm trôi đi, cảm giác tội lỗi dâng lên rồi phải không?”
Một câu trúng đích, Giản Phàm hết trả lời.
Lại im lặng một lúc lâu nữa, Tằng Nam cụt hứng rụt tấy lại, chống người lên, véo má Giản Phàm: “ Hỏi anh đấy, giả chết à?”
Giản Phàm u oán: “ Cô nói cả ra rồi, tôi còn nói gì được nữa.”
Làm sao nghe không đúng vị tí nào, giống như oán phụ bị ủy khuất không nói ra lời vậy, khiến Tằng Nam cười khanh khách, hai bầu ngực no tròn săn chắc rung rinh:” Tôi còn chưa định làm gì anh, anh đã sợ thành như thế rồi à?”
“ Ai sợ?” Giản Phàm mạnh miệng:
“ Vậy thì làm sao?” Tằng Nam ghé mặt tới, mặt đối mặt:
Giản Phàm ôm khuôn mặt Tằng Nam, vuốt ve yêu thương luyến tiếc: “ Nghĩ cho sau này, tôi đã kết hôn rồi, chúng ta ...”
“ Anh không nói tôi không nhớ ra đấy, vậy thì sao, ly hôn, rồi lại kết hôn, tôi cho anh một cơ hội cưới tôi về làm người chồng gương mẫu.” Tằng Nam đùa, thấy tấy Giản Phàm rụt ngày về, rõ ràng là sợ rồi, càng sợ, hứng thú cô càng lớn, cố ý đưa lưỡi ra khẽ liếm mặt Giản Phàm:” Hỏi anh đấy, câm rồi à?”
Giản Phàm ấp úng:” Tôi sắp làm cha rồi, tôi
“ Anh vẫn biết mình sắp làm cha à, có ai làm cha như thế không?” Tằng Nam giáo huấn, lại véo một cái, nhìn Giản Phàm đã xấu hổ không còn biết dấu mặt vào đâu, trêu già:” Hay là thế này, tôi không chê đâu, anh mang con theo ... trực tiếp làm mẹ, thế cũng tốt.”
“ Đừng đùa, tôi đang loạn đây.” Giản Phàm từ chối thẳng, giờ hối hận vì không nghe lời Đường Đại Đầu khuyến cáo, khuyên cáo gì, thà quịt tiền tiểu thư chứ đừng gian díu với nữ nhân độc thân, giờ ứng nghiệm rồi:
“ Vậy thì tôi phải làm sao?” Tằng Nam không buông tha, nửa đùa nửa thật ôm Giản Phàm, làm bộ đáng thương vừa hôn vừa làm nũng:
Giản Phàm nói một câu tuyệt đại đa số nam nhân đa kết hôn ngủ với người ta mà không muốn chịu trách nhiệm: “ Tôi không biết.”
Câu này chẳng có gì đáng cười lại khiến Tằng Nam cười ngặt ngoẽo, khiến Giản Phàm càng thấp thỏm, mang thái độ thẳng thắn đợi khoan hồng nói: “ Tôi thực sự không biết.”
- Đợi tôi nghĩ kỹ nói với anh, nhất định dọa anh sợ không ngủ được.
Tằng Nam cười càng vui, tiếng cười trong đêm nghe hết sức rõ ràng, Giản Phàm khẩn trương suỵt một tiếng, nói nơi này cách âm không tốt, bên cạnh là Thành Cương ... Tằng Nam cũng nghe lời, chui vào chăn chùm đầu cười, cười làm Giản Phàm hoảng loạn bất an, chỉ biết cuộc đời khốn nạn của mình bắt đầu rồi, Tằng Nam sẽ không để mình dễ dàng thoát khỏi chuyện này.
Bắt đầu rồi, Giản Phàm nằm đó thở dài, kết hôn, sau đó là cuộc sống như mật ngọt, rồi vợ mang thai, cả nhà mừng phát điên, sống trong không khí hạnh phúc đó quá lâu, đã có chút cảm giác sống trong phúc mà không biết phúc rồi ... Giờ con chưa ra đời, cha đã bỏ đó đi ngoại tình, biết dấu mặt vào đâu.
Có điều, có điều ... Vợ không thể bỏ, con không thể bỏ, nữ nhân bên cạnh cũng không bỏ được ... Thế là chỉ biết im lặng.
Đang suy tư, phía dưới có động tác, đoán chừng Tằng Nam buồn chán trêu chọc chỗ kém cỏi nhất của nam nhân, Giản Phàm thất kinh ngồi dậy, bị một bàn tấy nhỏ ấn xuống, mái tóc dài của Tằng Nam che bụng, chớp mắt phản ứng kịch liệt tới làm Giản Phàm rên lên, tới khi Tằng Nam ngồi lên, hơi điều chỉnh tư thế, kệ Giản Phàm nắm như chết, tìm mình lại khoái cảm cũ.
“ Hỏng rồi.” Giản Phàm khẩn trương ôm lấy Tằng Nam muốn cúi xuống hôn:
“ Sao thế?” Tằng Nam hỏi, giọng rất ôn nhu:
“ Không không, vừa rồi không đeo bao cao su, cẩn thận ...” Giản Phàm nhắc nhở:
- Hi hi, anh đúng là không giống nam nhân, nhưng mà thứ trên người rất nam nhân, phải xem bản lĩnh của anh, nếu hoài thai, tôi sẽ để nó mang họ Giản, tên Tiểu Phàm.” Tằng Nam lấy môi ngấu nghiến môi Giản Phàm, khiến y nuốt hết những lời muốn nói vào.
Vì thế không cách nào từ chối, lại lần nữa phạm sai lầm.
Khi chiếc xe bán tải của Giản Phàm đỗ ở Tiểu Lương Trang thì đã là 10 giờ, mặt trời nóng rừng rực, hơi nước sau cơn mưa đã bốc hơi sạch, chỉ có làn gió nóng dồn dập phả vào mặt người, không khí toàn mùi phân giả súc, điều kiện vệ sinh nơi này kém xâ trấn Phong Lâm. Buổi sáng trong thôn chẳng có mấy bóng người, thôn im ắng, chỉ có bọn ve kêu ra rả làm ổn, không biết có phải vì đêm quả trằn trọc khó ngủ không, Giản Phàm nghe ve kêu bực bội.
Hôm nay bọn họ chia quân bốn đường, ba đường hành động, chỉ có một đường là Tằng Nam ngủ bù, thế là khổ Giản Phàm, một mình lái xe đi hơn 40 dặm đường quê, dọc đường ngáp chảy nước mắt nước mũi. Xuống xe ngáp cái nữa, làm động tác thể dục giãn gân cốt, chỉ thấy toàn thân vẫn bủn rủn, hai chân run run, mệt hơn cả leo lên đỉnh Ngọc Hoàng hai lượt. Hết cách đó là hậu di chứng hưởng thụ quá độ đem lại, không nhớ mấy lần, chỉ nhớ lần cuối y hoàn toàn bất động, mặc Tằng Nam thích làm gì thì làm.
Cô nàng đó thực sự là, Giản Phàm không biết phải bình luận thế nào, còn có chuyện đau đầu hơn nữa, quản hệ hai người sẽ ra sao đây, tình cảm Tằng Nam giành cho y thì không phải nói, bao năm quả chưa từng thay đổi. Chỉ là hai người họ khác biệt quá lớn, trước kia cũng quá nhiều khúc mắc thành thử không thể tới với nhau.
Giờ khúc mắc càng lớn, chuyện đã làm rồi, muốn quảy về như cũ là không thể nào, đó là cô nàng rất đáo để.
Nghĩ không rằ, nghỉ cả đêm rồi cũng có được gì đâu, giải quyết từng vấn đề vậy.
Ngáp tới cái thứ tư thì thấy trưởng thôn, từ xâ đã nhiệt tình vẫy tấy với thần tài. Giản Phàm bật cười, có lẽ trưởng thôn sợ mất điểm, mặc cả quần áo đi họp, cái áo vest sờn chỉ, cái quần âu không biết sợ dính đất nên gấp lên bao lần thành nếp, buồn cười nhất mùa hè còn đội cái mũ nồi, đúng là trang phục cán bộ nông thôn lỗi mốt, trông thế cũng buồn cười.
Xe đỗ lại ở cửa ủy ban thôn, nơi này một nửa dùng làm chỗ cho người cô quả, khách khí vài câu, trưởng thôn Lý Trường Trụ, trên 50 mời vào văn phòng làm việc, Giản Phàm nói có chuyện gấp mời lên xe: “ Trưởng thôn Lý, thôn chúng ta có bao nhiêu hộ?”
“ 280, hơn 1400 người, thường trú chưa tới 1000, đều là người già trẻ nhỏ trông nhà, thanh niên gần như đi làm công hết rồi.” Trưởng thôn Lý nắm bắt tình hình trong thôn rất tốt:
“ Đúng là thôn lớn, còn lớn hơn thôn Hồi Long.”
“ Trước kia thôn này là do Tiểu Lương Trang, Hậu Lương Trang và Tiền Lương Trang gộp lại mà ... Ông chủ Giản, chỗ chúng tôi có 4 nhà thân thích ở Tảo Thụ Câu, khi nào thì phát tiền?” Trưởng thôn vội lái đề tài về thứ mình quản tâm nhất, cười lấy lòng:
“ À, phát ngay, xong việc là tôi phát.” Giản Phàm vừa nói phát ngày là trưởng thôn cười toét miệng, nhân thể hỏi: “ Hôm nay có chuyện nhỏ cần mọi người giúp, chú biết Trương Lão Thuyên vốn ở đây chứ?”
“ Biết, cả nhà đơn thân mạng lớn, ông cụ trên 80 rồi, nghe cha tôi nói trước kia là danh nhân đấy, nhưng mà cao số quá, lấy hai vợ đều bị ông ta khắc chết. Con ông ta lão què càng lợi hại, đánh xe lừa ngã từ vách núi xuống, ai cũng cho rằng chết chắc rồi, ấy vậy mà chỉ mất một chân, vợ bỏ theo nam nhân ấy, chết mười mấy năm rồi mà ông ta chẳng sao ... Còn đứa cháu, tên gì nhỉ? Tiểu Câu, thằng nhãi này tấy chân không sạch sẽ, quắt queo vậy mà sống như cỏ dại ... Ông chủ Giản, có phải nó trộm cái gì của anh không? “ Trưởng thôn quản tâm hỏi, xem ra Trương Tiểu Câu vang danh xâ gần: