Quà? Còn nhắm mắt? Giản Phàm thất kinh nhìn mỹ nữ hai má hồng hào, bầu ngực phập phồng, cánh môi mọng ướt, trực tiếp đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, nhưng vấn đề đi kèm theo đó là, mình phải làm sao bây giờ?
“ Nhắm mắt lại, không nghe thấy à?” Tằng Nam vài phần ngang ngược quát khẽ:
Thế là Giản Phàm nhắm mắt, lòng cầu mong suy đoán thành sự thực, lại sợ nó thành sự thực ... Cảm giác món quà đó tới quá chậm, trước già luôn né tránh tiếp xúc với Tằng Nam là sợ bị bắt lửa, vì trong lòng luôn có thèm khát cô gái cá tính khác thường này, nếu chỉ là ôm ấp hôn hít, dưới tình huống vợ không biết, y sẽ không từ chối.
Thực ra món quà tới rất nhanh, Tằng Nam luôn rất dứt khoát, tấy ôm lấy cổ Giản Phàm, người như núi xuân sụp đổ ngả vào lòng y, bắt lấy cái miệng chuyên phun ra lời khó nghe, hôn lấy nó.
Giản Phàm kháng cự, trong đầu hiện lên hình ảnh vợ mắt hạnh uy nghi, mày liêu dựng ngược, người ngả về phía sau, nhưng Tằng Nam giữ rất chặt, đồng lời cãi lưỡi luồn vào như rắn, tức thì nếm thử mùi vị nữ nhân thanh mát, cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào lan khắp toàn thân.
Vì thế lúc này vợ cũng vứt sau đầu, từ khi có mang, Dương Hồng Hạnh cẩn thận không cho y gần gũi, không nhớ nổi bị dày vò bao ngày nữa, giờ ôm lấy tấm thân như ngọc ấm cảm giác được mềm mại ở ngực, mùi thơm từ thân thể, ngọt nào từ đầu lưỡi, vị trí nào đó trên người biến hóa kịch liệt, muốn thoát rằ, đâm lên người cô gái dán sát vào mình.
Thình lình tách rằ, Giản Phàm sửng sốt mở mắt, như từ mộng đẹp trở lại thực tế, lòng trống rống, Tằng Năm chăm chú nhìn y mím môi cười, đôi mắt dài lúng liếng, vẻ quyến rũ liền lan tỏa khắp nơi. Nụ cười ấy thật sự là ngoài lẳng lơ không từ nào diễn tả phù hợp hơn, tựa như đang hồi tượng lại tư vị nụ hôn vừa rồi, tiếp đó lại ngả người tới, nghịch ngợm vươn lưỡi rằ, liếm nhanh lên môi Giản Phàm, từ xương quải xânh, lọn tóc rủ trước trán, mỗi chi tiết đều chứa đầy khiêu khích. Giờ phút này Giản Phàm nhận rằ, Tằng Nam không chỉ có đôi mắt quyến rũ, mà quyến rũ tới tận xương, chỉ vài ngôn ngữ cơ thể như cố tình như vô ý, làm y miệng khô cổ khát ...
Nhiệt độ cao, cao tới Giản Phàm không cách nào khống chế, chỉ muốn nhào tới tìm kiếm giải tỏa, nhưng y kiên định khống chế được, không dám tưởng tượng hậu quả nếu hai người phát sinh quản hệ thực chất.
Lại khôi phục tình cảnh bốn mắt đối diện nhau, từ ánh mắt tính toán thiệt hơn, háo sức lại có chút rụt rè, yêu thích lại ngượng ngùng, Tằng Nam tựa hồ lại nhìn thấy chàng trai sáng lán mặc cảnh phục như lần đầu gặp nhau, cho dù không nói gì cũng có thể nhận ra chàng trai ấy đã thành nam nhân, vừa muốn lại không thể từ bỏ trách nhiệm, mỉm cười vuốt ve cái xẹo: “ Nếu anh không dám, tôi sẽ phải thực sự nói lời cáo từ đấy.”
Thực sự sẽ cáo từ sao? Từ giọng điệu và động tác vuốt ve ôn nhu của Tằng Nam, câu trả lời không cần phải giải thích thêm nữa, đó là sự cổ vũ, khiêu khích.
Giản Pham không trả lời, hết sức tự nhiên đưa tấy rằ, cởi nút áo thứ ba của Tằng Nam, đen, đen nhánh, tựa hồ như phát sáng, ren hoa xuyên thấu, làm làn da trắng hiện lên thật lóa mắt, nụ cười của Tằng Nam bất ngờ thêm chút thẹn thùng, hạnh phúc, ngước mắt nhìn Giản Phàm si mê lặng lẽ đợi thời khắc từng mơ ước.
Cúc áo thứ ba bị cởi.
Cúc áo thứ tư bị cởi.
Cúc áo thứ năm, chiếc áo sơ mi mở sang hai bên, thân thể như trạm như khắc ở trước mắt, nữ nhân trên 30, cái bụng không còn phẳng lỳ thon gọn như thiếu nữ nữa, vòng eo hơi ngấn mỡ nhưng càng thêm nhục cảm, làm Giản Phàm đưa tấy ra sờ nhè nhẹ lượn quảnh cái rốn hơi lún vào trong. Tằng Nam xấu hổ, muốn từ chối động tác hoàn toàn không trong dự liệu này, chỉ là trong trong mắt Giản Phàm chỉ có tán thưởng, là niềm vui, thể hiện cực cực thích, dù chỉ là vuốt ve nhè nhẹ cũng làm cô run rẩy như cô gái chưa từng trải.
Tất nhiên Tằng Nam không phải cô gái chưa biết mùi nam nhân, ngược lại, vì thế chỉ cần động tác rung vai, chiếc áo rơi xuống đất không một tiếng động, tựa như một bóng chim hồng lướt đi trên mặt nước, dán sát vào tấm thân mỹ miều vô hạn của nàng trượt xuống dưới. Chỉ còn lại xương quải xanh gợi cảm, lưng trần mê đắm, và chút sắc đen huyền ảo khêu gợi ở ngực.
Hai ngón tấy nhẹ đẩy một cái, cúc quần lệch chỗ, chiếc quân cùng trượt xuống, cặp đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp được khép chặt lại không để lộ ra khe hở nào ở giữa kia, còn cả chiếc gót ngọc đẹp đế kia nữa... Giản Phàm sáng mắt, tạo hình quần lót là con bướm, hai cánh giang ra khéo léo che đi nơi tuyệt mỹ nhất.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, Giản Phàm tán thưởng tuyệt tác trước mắt, giống nam châm thu hút ánh mắt y, không chớp, sợ bỏ quả chi tiết nào đó.
Tằng Nam lặng lẽ đứng đó, kiêu ngạo thách thức, thân thể nõn nà mà mịn màng ấy nổi bật lên những đường cong nhấp nhô lên xuống chết người. Tuy thân thể chỉ còn vài món đồ lót ít ỏi nhưng vẫn tràn ngập nét phong tình, tự nhiên cởi mở, cặp mắt như mọng nước đang nhìn Giản Phàm đang nhìn ngắm tác phẩm nghệ thuật của Giản Phàm, trong đôi mắt đó có thứ giống tuyệt đại đa số nam nhân cũng có thứ mà tuyệt đại đa số nam nhân không có, và giống tuyệt đại đa số nữ nhân, bao lâu nay cô luôn bận tâm tới địa vị của mình trong lòng nam nhân mình say đắm, hiện giờ đã được chứng thức rồi.
“ Anh nhìn mãi thế à?”
Giản Phàm khẽ mỉm cười, hơi nghiêng người nhẹ nhàng bế ngang người Tằng Nam lên, cô gái đanh đá cá tính chưa bao giờ ôn nhu như thế, như mê như say, khép hờ mắt dựa vào vai Giản Phàm, ngoan ngoãn như con cửu nhỏ.
Nữ nhân mặc quần áo biết thẹn thùng, một khi cởi quần áo ra không biết xấu hổ là gì nữa rồi, được Giản Phàm bế, Tằng Nam không ngừng đưa môi ra đòi không, không ngừng cắn khẽ, không ngừng làm nũng, dính vào người Giản Phàm. Tới khi Tằng Nam tự cởi áo lót rằ, Giản Phàm mới nhớ mình mình vẫn mặc nguyên xi, thoáng cái ném sạch quần áo của mình bay bốn phía, nóng lòng kéo quần lót của Tằng Nam xuống, đã ướt cả mảng rồi, ghé tai thì thầm: “ Phía dưới chảy nước rồi.”
Một câu nói làm Tằng Nam thẹn chín mặt, nhổm người lên, há miệng ngoạm vai Giản Phàm một cái, mắt ánh lên sự ương bướng đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo đó kích thích Giản Phàm, mạnh mẽ tiến thẳng vào động tiên, từ bốn phương táp hướng áp tới như bị bàn tấy nắm chặt, chớp mắt khiến Giản Phàm cảm giác được nhiều loại khoái cảm khác nhau.
Động tác từ chậm tới nhanh, lần đầu tiếp xúc với nơi vừa quen vừa lựa, Tằng Nam như con bạch tuộc leo lên người Giản Phàm, dần dần thở nặng nhọc, sợ nơi này không che được tiếng kêu khoái lạng, tìm lấy môi Giản Phàm lấp kín, tự truy đuổi khoái lạc của bản thân.
Vụng trộm quả nhiên khiến người ta kích thích cao độ, động tác hai người kịch liệt mà vô cùng ăn ý, không ai còn cố kỵ gì nữa, như thế giới chỉ còn lại sự buông thả, chỉ còn chiếc giường chất liệu không quá tốt kêu cót két.
Bạch hổ trong truyền thuyết danh bất như truyền, từ ngoại hình khác biệt đã thấy được cấu tạo nội bộ khác biệt, đem lại trải nghiệm càng lạ lùng khiến Giản Phàm mấy lần suýt buông súng, phải cắn lưỡi phân tán sự chú ý, giảm bớt sức xung kích của khoái cảm lạ thường ... Không bao lâu đã phải lầm bẩm câu trước đó: Mình phải kiên trì, mình kiên trì.
Chỉ là ý nghĩa kiên trì khác nhau rồi.
Từ truyền thống nam trên nữ dưới, thành hiện đại nữ trên nam dưới, rồi thành đủ loại tư thế mà cô gái truyền thống như Hạnh Nhi chẳng bao giờ chịu, đôi khi Giản Phàm không cần nói, chỉ cần một động tác thay đổi, Tằng Nam phụ họa theo, khiến Giản Phàm càng lúc càng lên cao, tới tận tuyệt đỉnh. Cho dù trong lúc ân ái thi thoảng ngừng lại, cũng được tiếng rên siết liên miên, mồ hôi thơm ngát cùng đôi mắt lim dim đó khiến ngọn lửa tiềm tàng càng cháy càng mạnh.
Rốt cuộc thời khắc bộc phát tới, tới nhanh mà kéo dài, mầm sinh mệnh tích lũy trong thân thế tận tình trút rằ, khoái cảm lên tối cao, thân thể mềm nhũn trong cơn co giật triền miên.
yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười như chuông bạc tựa trêu chọc sau khoan khoái của Tằng Nam.
Đèn tắt, người chưa ngủ.
Ánh trăng lạnh như nước chiếu vào nửa gian phòng, cửa sổ khép hờ gió thổi lồng lộng, rèm cửa lất phất, bên cạnh là thấp thoáng đường nét uốn lượn, nhà chiêu đãi điều kiện đơn sơ không có nước nóng, chỉ đành tắm nước lạnh, hai người tắm xong nằm trên giường, đắp chiếc chăn mỏng, Tằng Nam như hươu còn rúc gọn gàng trong lòng Giản Phàm, nghe thấy tiếng thở của nhau, hồi lâu không ai nói gì.
Giản Phàm đã tỉnh táo lại, tấy vô thức vuốt ve lưng ngọc man mát, không dám tin chuyện gì xảy rằ, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, không giống bất kỳ làn nào trước kia, chẳng trách người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Chỉ có điều đăc ý chẳng kéo dài bao lâu, nghĩ tới vợ mang thai, khoan khoái nhạt đi rất nhiều, huống hồ Tằng Nam còn là nữ nhân độc thân, nếu cô ấy quấn lấy mình, sau này giải quyết ra sao? Nếu để vợ biết thì sao? ... Giống như vô số nam nhân đã kết hôn sau khi phạm sai lầm, bắt đầu chột dạ rồi.
Chưa bao giờ nghĩ Tằng Nam lại tới đích được, lúc đầu mình còn nghĩ là nhân vật phụ thôi cơ.