“ Không chắc, nhưng tôi không tin có sự trùng hợp, ví như sự trùng hợp Dẫn Nga gặp Giản Lão Thuyên, dù trùng hợp cũng có thể dùng làm thời cơ ... Ví như tôi từng xem một vụ án mưu sát, Tiểu khu Bảo Sâm Đại Nguyên vào năm 99, có vụ án đột nhập giết người, giết cả nhà ba người, theo giám định là do sát thủ chuyên nghiệp gây rằ, sơ bộ phán đoán có người thuê. Nhưng ba ngày sau khi phát hiện thi thể không có chứng cứ gì, đội trọng án khi đó huy động hơn 400 người tìm kiếm ... Dè đâu tìm được đôi uyên ương ngoại tình dã ngoại ở tiểu khu, công an tìm tới nhà còn tưởng gian tình bị lộ, sợ gần chết. Theo lời khai của họ chỉ thấy bóng lưng và màu xe, nhưng dựa vào thông tin vụn vặt mà tìm được sát thủ ...” Giản Phàm lấy ví dụ vụ án ra minh họa:
Tằng Nam chẳng có tí hứng thú nào với mấy thông tin này, thậm chí còn bực bội: “ Nhắc anh một câu, nắm chắc chút, tôi đã gọi điện cho trợ lý Lôi, nghe giọng điệu người ta không tin.”
“ Vậy cô có tin không?”
Đối diện với đôi mắt sâu như đầm nước ấy, ma xui quỷ khiến thế nào Tằng Nam gật đầu chẳng nghĩ ngợi gì, có lẽ vì sự tự tin trên người Giản Phàm, khiến cô tin tưởng.
“ Đúng rồi, người xưa nói, không điều tra không có quyền phát ngôn, ở nơi này đừng nói tìm người, mà tìm đường còn khó nữa là.” Giản Phàm được cái gật đầu ấy khơi lên tâm lý thích khoe khoang, dù là thiên tài cũng cần người vỗ tấy tán thưởng mà: “ Lần đầu xem tài liệu Giản Hoài Ngọc cung cấp, tôi đã thấy buồn cười, thôn đã bỏ hoang còn tìm tới làm gì, đúng là ngu xuẩn hết mức. Những chuyện như thế không bao giờ có thể nhấn chìm trong lời bàn tán ở thôn quê, không bao giờ thiếu người biết chuyện, chỉ cần biết gợi ý, có thể khơi lên ký ức ngắt quãng của họ.”
“ Đừng vội bốc phét, đợi tìm ra người đã.” Tằng Nam giận dỗi lầm bẩm, đây đâu phải đề tài mà cô muốn nói:
Nhưng ghét gì nhất, Giản Phàm lại cứ nói cái đó: “ Đây là mấy manh mối quấn vào nhau, là nhân quả của nhau, xác nhận cho nhau, từ lời nói của Trương Lão Thuyên và sự thực chứng minh ở trên đỉnh Ngọc Hoàng nói lên sự kiện khác, đó là vì sao không ai vạch trần thân phận của bà ấy, là vì ba ấy đã đổi thân phận khác ...”
“ Chà, tôi đợi xem sao, trước kia tôi nghĩ anh toàn mèo mù vớ cá rán, giờ xem ra có chút tài đấy.” Tằng Nam tức mình mỉa mai:
“ Tài cũng có, nhưng chủ yếu là tiền kích thích quá mạnh.” Giản Phàm nhớ tới một chuyện, vội cảnh báo:” Chuyện tôi nói khi đi cô đừng quên, ngàn vạn lần đừng nói với Phí Béo tôi kiếm được bao nhiêu đấy nhé, nếu không hắn thế nào cũng trở mặt với tôi.”
“ Vậy anh cho tôi bao nhiêu tiền bảo mật đây.” Tằng Nam vươn cánh tấy ra trước mặt Giản Phàm:
Đôi tấy trắng trẻo ấy mang phong tình vậy mà đôi mắt tinh tường của Giản Phàm lại không nắm bắt được, còn trịnh trọng đẩy về: “Cô là người bên A, phải tìm họ Giản khác mà lấy.”
“ Đồ keo kiệt ...” Tằng Nam hừ mạnh một tiếng, cô chẳng phải là muốn tiền, nhưng tấy bị đẩy về khiến cô thấy tên này thật vô vị, gắt gỏng chất vấn: “ Này Giản Phàm, anh không phải loại nô lệ của đồng tiền, có 2000 vạn, không nghĩ tới làm chuyện gì hữu ích cho nơi này à? Vì như giúp họ thoát nghèo, hay là làm từ thiện gì đó, chuyến đi này khiến tôi xúc động lớn, tôi không biết có nơi nghèo như thế, tôi muốn làm chút gì đó cho họ ... Sao, tôi nói gì không đúng à?”
“ Tất nhiên là không đúng, tôi không mang họ Cao, tên không phải Thượng, sao lại khuyên tôi cao thượng?” Giản Phàm đường hoàng nói:” Ba người Trương giả không có tiền, nhưng họ vui vẻ không kém chúng tắ, cô đi quả nhiều thôn rồi, có thấy ai mặt mày khổ sở u ám không? Đừng mang tâm thái cao hơn người một bậc xuống quê làm chuyện ban ơn, nếu cô đi xây nhà máy, làm chợ gì đó mới là phá hỏng sự thuần phác ở nơi này, cô muốn tất cả biến thành theo đuổi danh lợi, biến thành thành phố à? Tương lai lấy đâu ra mảnh đất lành ... Tiền là cội nguồn tội ác, đừng đem nó ra hại người.”
“ Vậy sao anh ôm cái tội đó vào lòng?” Thoáng cái lại thành như cãi nhau, Tằng Nam chẳng vừa cắn trả:
“ Phật nói: ta không vào địa ngục thì ai vào? Để tôi chịu một mình là đủ.” Giản Phàm chắp tấy nói hết sức thần thánh:
Tằng Nam cười gập người, bất kể thế nào con người Giản Phàm không giả dối, có lẽ đó là điều khiến cô tán thưởng, đang cười đột nhiên phát hiện có ánh mắt hau háu nhìn ngực mình, mới ý thức được nguyên nhân, đưa tấy che cổ áo lườm một cái.
Lúc cố ý thì chẳng phát hiện, lúc vô tình lại nhìn không chớp, Giản Phàm vờ vị quảy đầu đi như không thấy gì, động tác vờ vịt vụng về ấy làm Tằng Nam tức giận: “ Nhìn trộm nữ nhân, cẩn thận mắt mọc mụn.”
“ Xì, chẳng những nhìn tôi còn sờ trộm, sao không thấy mọc mụn?” Giản Phàm há mồm ra mới nhớ câu này không ổn, vội bịt miệng lại, khẩn trương nhìn Tằng Nam, cô nàng này nóng lên là đánh người, tư vị đó y nếm thử rồi:
Nhưng không chuyện gì xảy rằ, không bị ăn đòn, càng không bị mắt, nhìn lại mới nhận ra không biết vô tình hay cố ý mà cài thiếu hai cúc áo khiến đập vào mắt là mảng da thịt trắng như tuyết, trơn như sứ, mà trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ tựa cười tựa không, sóng mắt dập dờn, cánh môi hồng ươn ướt, ánh mắt Giản Phàm đột nhiên tụ vào một điểm, ấy là vì Tằng Nam khẽ liếm môi.
Mắt mở càng lúc càng lớn, đó như ám thịt thân thể, khiến nhiệt độ cơ thể dâng ngùn ngụt, Giản Phàm mấp máy môi: “ Cô, cô nên về đi, ở riêng với cô, tôi sợ phạm sai lầm ...”
Mình kết hôn rồi, sắp làm cha rồi, mình phải kiên cường.
Quả được rồi, nghe thấy tiếng Tằng Nam đứng dậy, hơi thở nín trong lòng nãy giờ cuối cùng được thở rằ, cô em này nói không chừng chỉ khảo nghiệm định lực của mình thôi, nếu mà dám ra tắy, không chừng sẽ trở mặt.
Tằng Nam đi vài bước, Giản Phàm càng yên tâm, tim dần dần về chỗ cũ, có thấy may mắn, có thấy thất vọng, đó là loại thất vọng thấy mỹ nữ không cách nào nếm thử, nam nhân sinh ra đã có, không thuốc chữa.
“ Này, trời tối như thế mà không tiễn tôi à, có chút phong độ nào không?”
Giản Phàm gian nan quảy đầu, chẳng biết có phải vì nhiều tháng không biết mùi thịt không, hay do sức hấp dẫn của Tằng Nam bùng nổ vào tối nay, cảm giác mỗi đường cong trên cơ thể cô đều khiến y rạo rực, hít sâu một hơi đứng lên mở cửa, không ngờ Tằng Nam lại giở trò, dựa lưng vào cánh cửa, làm cánh tấy Giản Phàm đưa ra cứng ở đó.
“ Anh làm sao thế? Có phải bị bệnh không?” Tằng Nam quản tâm hỏi, tựa hồ ngây thơ không biết gì:
Giản Phàm cười gượng gạo nỗ lực kiểm soát ánh mắt của mình:” Không có gì.”
Tằng Nam khẽ cắn môi dưới, liếc nhìn Giản Phàm với vẻ ai oán vô hạn, khuôn mặt ửng hồng:” Vậy sao không nói một câu chúc ngủ ngon, muốn đuổi tôi đi lắm à?”
“ Không không, ngủ ngon.”
Giản Phàm lắp ba lắp bắp khiến Tằng Nam cười khanh khách, y mười phẩn xác nhận, cô nàng này chuyên môn đi khiêu khích để mình dục hỏa thiêu đốt không chỗ phát tiết đây, vì thế tỉnh táo hơn vài phần, cười tự trào :” ... Xin lỗi, vừa rồi thất thố, có điều không trách tôi được.”
“ Không trách anh thì trách ai?” Tằng Nam giảo hoạt hỏi:
“ Cô, ai bảo cô xinh đẹp như thế.” Giản Phàm vài phần trêu ghẹo, mồm mép ba hoa một cái liền thoải mái hơn nhiều:
“ Thế à, đẹp cỡ nào?”
“ Xinh đẹp tới mức làm người ta tơ tưởng linh tinh được chưa... Ngủ ngon.
Không ngờ nói ngủ ngon rồi mà Tằng Nam chẳng đi, mặt dần dần hiện lên nụ cười: “ Thế mới giống tiếng người, vốn định tìm cơ hội tặng anh một món quà, hôm nay anh nói thật, tặng cho anh, nhắm mắt lại, không được nhìm trộm.”