Giản Hoài Ngọc nhíu mày càng chặt: “ Đó không phải thôn hành chính.”
“ Ngày cả thôn tự nhiên cũng không phải.” Trợ lý Lôi dùng từ ngữ của Tằng Nam, kỳ thực hắn chẳng biết hai loại thôn khác nhau thế nào:
Giản Hoài Ngọc cắt ngang, chỉ dấu tắm giác trên đỉnh Ngọc Hoàng:” Chẳng phải nơi hoang dã à, cậu ta sao tìm được bà nội tôi, còn nữa có nói làm sao tìm chú tôi không?”
“ Không ạ ...” Trợ lý Lôi trấn an: “ Nhưng cô Tằng nói Giản Phàm suy đoán rất có lý, bọn họ chuẩn bị giải quyết chuyện này trong 2 - 3 ngày để về sớm.”
“ 2 tới 3 ngày? Ha ha ha ...” Giản Hoài Ngọc cười lớn, nụ cười không vui lắm, trước kia một đứa em của ông ta cũng làm việc này đem về tin giả, còn đem cả kẻ giả mạo về: “ Tôi và em trai, em gái tôi tìm kiếm mười mấy năm, công an, bảo an, thám tử ngày cả treo thưởng cũng dùng, vị cục trưởng Trần cục công an huyện Ô Long, người đầu tiên gặp nhờ vả còn đã chết, cậu ta chỉ vài ba ngày giải quyết? Làm sao tôi tin? ... Tôi kỳ vọng không cao, cậu ta mang về cái tin báo tử là được, giờ cha tôi lại rất tin cậu tắ.”
Một tin báo tử trị giá 2000 vạn, vấn đề trong đó trợ lý Lôi hiểu phần nào, chửi thầm trong lòng kẻ đó vớ bở, cười không đáp.
Giản Hoài Ngọc trầm tư rất lâu chợt hỏi: “ Cậu có tin không?”
“ Tôi không dám tin.” Trợ lý Lôi nói ba phải, song thực sự là không tin:
“ Đúng, không có tin xác thực thì không được tin ... Có điều chuyện này không thể vì cậu ta mà lơi lỏng, tôi biết tính cha tôi, đã quyết cái gì thì phải đạt tới mục đích mới thôi. Mấy luật sư của cha tôi cũng không dễ đối phó, cậu phải chuẩn bị trước, đừng để khi đó trở tấy không kịp ... Nếu Giản Phàm tìm về được là tốt nhất, nếu không tìm được thì phải dựa vào chúng ta thôi ... Kỳ thực tôi phải cảm tạ chàng trai đó, dù tặng không 2000 vạn cũng được, nếu không phải cậu ta tìm được người kế thừa của Sở gia, Thân Bình An ngã ngựa, Thẩm Vinh Quy quả đời, chúng ta không có cơ hội mua lại Tân Thế Giới tiến vào sản nghiệp địa ốc rồi. Chỉ một hạng mục không Hinh Viên bằng lợi ích của nhà máy làm trong năm sáu năm, giờ tôi thích thị trường trong nước rồi ... Phải rồi trợ lý Lôi, hạng mục Thụy Phong Uyển làm tới đâu rồi?” Giản Hoài Ngọc chậm rãi bình luận cùng an bài công việc:
Nghe tới việc kinh doanh, trợ lý Lôi ngồi thẳng lên: “ Không có vấn đề gì, chỉ là giải tỏa hơi chậm.”
“ Chuyện đó thì không sao, chính phủ có biện pháp, cậu chịu khó tiếp xúc với các phương diện, đừng lên mặt người ở hải ngoại về, chuyện ở trong nước tuy rườm rà, nhưng báo đáp kinh người Cái thuyền Giản thị này nếu phải chia rằ, có khi tôi chuyển sang làm địa ốc, ha ha ...”
Giải Hoài Ngọc cười tự tào, có vẻ tâm sự trùng trùng, khi trợ lý Lôi đi rồi, một mình về phòng ngủ, dù nằm trên giường vẫn rầu rĩ không vui, ngày người vợ lai đẹp mê hồn nhào vào lòng cũng chẳng hứng thú .
Trái ngược với thành phố, thôn quê không có cảnh đêm, nhưng có bóng đêm mê người, thôn trấn nằm trong vòng tấy những rặng núi thưa thớt ánh đèn, đi dạo ở đây, hít thở không khí mang mùi đất, nghe tiếng dế kêu trong bụi cỏ, nhìn trời sao bao la, có phong vị khác hẳn.
Người nơi này nghỉ sớm, trừ bốn gian phòng đoàn người Giản Phàm thuê thì gần như đều tắt đèn, quả hơn một tiếng thảo luận, mọi người đều hưng phấn, rời nhà chiêu đãi ra quán cơm bên đường quốc lộ uống bia, đến tận khi quán đóng cửa mới về nhà chiêu đãi. Tằng Nam còn chưa tận hứng, nhớ lại chuyện cười công vụ viên kể mà cười suốt.
Nói tới ba hoa chích chòe thì Phí Béo cao hơn Giản Phàm một bậc, chơi tửu lệnh thì cả Giản Phàm lẫn Tiêu Thành Cương đều không phải đối thủ, khiến hai người họ phải kêu Phí Béo từ tiện nhân nhân gian đã thành tiện tiên trên trời.
Dư âm cuộc vui chưa tắn, Tằng Nam nằm trên giường một lúc chẳng ngủ được, từ trên giường bò dậy, lấy cốc nước rời phòng, rón rén đi ngoài hành lang, chợt nghe thấy tiếng Phí Béo rất thành khẩn truyền rằ:” .... Hai
ngày nữa sẽ về, sắp xong việc rồi, sao em không tin anh nhỉ, anh đi cùng người cục công an thì có thể làm gì? Ở quê thì làm gì vượt ngoài khuôn khổ? Lãnh đạo, em đừng có nghi ngờ linh tinh, trên người anh không có đồng nào thì đánh mạt chược cái gì ... Nói trước, lần này là thù lao của Oa ca, nộp hết cho em, cha mẹ anh hỏi nói anh ở trung tấm giảm béo ... À phải chưa nói, anh gày đi mấy cân ...”
Tằng Nam mím môi cười, té ra đang báo cáo với lãnh đạo trong nhà, không vào quấy nhiếu nữa, định tìm Tiêu Thành Cương tán gẫu, không ngờ phòng tắt đèn đi ngủ rồi, tên này ngủ sớm dậy sớm, đang định về thì thấy còn gian phòng nữa vẫn sáng.
Mỗi lần bất kể trong lòng hiện ra cái tên ấy, hay là nhìn thấy người ấy, cô đều bất giác ngẩn ra mấy giây. Từ khi Giản Phàm lựa chọn kết thúc cuộc sống độc thân, cười một cô gái chẳng hề xuất chúng, hai người càng thêm xâ cách, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có khi mười ngày nửa tháng chẳng gặp nhau thi thoảng biết vài tin tức quả lời Đường Đại Đầu hoặc Phi Phi.
Chưa bao giờ hai người gần nhau như mấy ngày quả, chưa bao giờ có nam nhân nào khiến cô rung động giống như Giản Phàm, vì sao? Vì chủ ý xấu khiến người ta dở khóc dở cười à? Hay vì đột nhiên phát ra những câu làm người ta phải á khẩu? Không biết nữa, có lẽ vì tất cả.
Bản tính của nữ nhân là nhu tình, một khi động lòng thì bất chấp là nam nhân đó có xấu xâ tới cỡ nào.
Hình như Tằng Nam hiện giờ đang có mối lo đấy, ngẩn ra vài giây lại mím môi cười ngượng, không biết có phải nghĩ tới lần bị cưỡng bức không thành, hay lần say rượu bị trêu đùa. Quản hệ hai người bạn chẳng ra bạn, tình nhân chẳng giống tình nhân, quái dị cứ như con người anh ấy, lắm lúc chẳng muốn nhắc, nhưng mỗi lần tiếp xúc với nam tử ưu tú có ý theo đuổi mình lại bất giác nhớ tới, quên không nổi.
Có điều cô biết, khi vừa tới Hậu Liếu Câu, bốn bề hoang vu, khắp nơi âm thanh đáng sợ, nép sau tấm lưng rộng kia, toàn bộ nguy hiểm và sợ hãi đều biến mất, tấm lưng ấy cái mùi vị ấy khiến cô có cảm giác an tâm vững chãi, nấp sau lưng Tiêu Thành Cương không có cảm giác ấy.
“ Thử anh ấy xem, lúc nào cũng nói Phí Béo là tiện nhân, xem anh ấy có tiện không! “ Mặt Tằng Nam xuất hiện nụ cười cổ quái, đột nhiên ra quyết định bất thường, cởi hai cúc áo sơ mi, thấp thoáng lộ ra nửa bầu vú, vuốt tóc, liếm cánh môi mấy lượt, nghiêng tai nghe ngóng âm thanh trong phòng Giản Phàm, gõ cửa ...
“ Í, sao chưa ngủ? Mộng du à?”
Cửa mở rằ, Giản Phàm ăn mặc chỉnh tế tức thì cho Tằng Nam lòng dạ bất chính một gáo nước lạnh, Tằng Nam vốn định nói vài câu khêu gợi, sầm mặt: “ Nhàm chán, không ngủ được, tìm anh nói chuyện không được à, ăn nói kiểu gì thế?”
“ Vào đi, tôi cũng không ngủ được.” Giản Phàm lách người sang bên:
“ Sao không ngủ được ?” Tằng Nam ỡm ờ hỏi:
“ Kích động chứ sao.” Giản Phàm đi tới bên bàn, bên trên là đống tư liệu mà trong thôn cung cấp, đang xem dở:
Tằng Nam thất vọng, cố ý tạo ra không khí ám muội mà không có tác dụng, đóng cửa lại ngồi lên giường, thấy Giản Phàm tập trung xem tài liệu, hừ mũi cố tình hạ thấp Giản Phàm: “ Có chắc không mà giả vờ như thật thế.”