Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1044 - Chương 034: Đêm Dài Khó Ngủ. (4)

Hắc Oa Chương 034: Đêm dài khó ngủ. (4)

Tiêu Thành Cương làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Oa ca, em có vấn đề cuối cùng, nếu anh thuyết phục được thì em chấp nhận suy đoán của anh, anh cũng biết, một khi phương hướng sai, chúng ta sẽ đi một đường vòng lớn sau đó quảy về chỗ cũ ...”

“ Rồi rồi, biết ý mày rồi, đừng học cái thói ở hội nghị ra đây.” Cái thằng đầu óc đơn giản đó chỉ cần chổng mông lền là Giản Phàm đã đoán ra muốn đánh cái rắm gì, xuả tấy cắt lời: “ Mày muốn hỏi vì sao Giản Dẫn Nga chỉ xuất hiện một lần mà tắo phán đoán bà ấy sống ở Hậu Liếu Câu chứ gì?”

“ Đúng, bà ấy có thể đi thắp hương hay tình cờ đi ngang quả lắm chứ?” Tiêu Thành Cương đưa ra chất vấn hợp lý:

Tằng Nam cũng nhớ rằ, bị Giản Phàm xoay vòng vòng suýt quên lúc nãy cô cũng hỏi câu này, chỉ là cô vẫn đứng về phía Giản Phàm: “ Đây cũng là một khả năng, dù sao chúng ta cũng không có đường nào khác hơn để đi, tra thử cũng tốn bao lâu đâu, suy đoán thôi mà.”

“ Suy đoán phải có căn cứ chứ.” Tiêu Thành Cương cố chấp: “ Nếu đúng là bà ấy chỉ đi thắp hương thì chúng ta mất mặt ... Á, sao đánh em?”

“ Không đánh mày thì đánh ai, tí tuổi đầu đã nhiễm thói quản liêu, nếu mày không vội vàng báo công lãnh đạo thì ai biết mà mất mặt, điều tra phá án không phải theo đuổi đủ loại manh mối à, cùng lắm chỉ tốn chút công sức thôi.” Giản Phàm hừ một tiếng còn muốn giơ tấy lên dọa đánh cái nữa làm Tiêu Thành Cương biết sai ôm đầu tránh không dám ho he, lúc này Giản Phàm mới giải thích: “ Nên nhớ Trương Lão Thuyên từ xã về nhà tình cờ gặp Dẫn Nga, bà ấy mặc áo mới, đeo túi mới, mua sắm ở điểm cung ứng xã, lên đỉnh Ngọc Hoàng dâng hương có cần đi vòng xâ tới tận điểm cung ứng xã không? Hơn nữa tắo hỏi biểu hiện khi ấy của Dẫn Nga, nói là bà ấy rất cao hứng ... Người bình thường lúc vui vẻ đi thắp hương hay là khi có chuyện mới ôm chân Phật? Chú ý chi tiết, anh chỉ mày rồi, mày vốn không thông minh bằng người tắ, vậy phải cẩn thận tỉ mỉ, ngày cả cái này cũng không làm được thì suốt đời mày chỉ là cảnh sát quèn, sai vặt thôi.”

Tiêu Thành Cương tịt luôn, mặc dù mới chỉ miễn cưỡng chấp nhận, song đủ cơ sở thử một lần rồi, nhất là vừa bị Oa cả mắng, không dám nói nữa.

Thấy Tiêu Thành Cương bị Oa cả nói một câu mà đã tịt, Phí Béo xen mồm chất vấn lẫn đưa ra vấn đề khó:” Oa ca, mày nói cũng không phải đúng hoàn toàn, tuy đúng là người ta có việc mới ôm chân Phật, nhưng mà không có nghĩa lúc vui vẻ không thể đi, vì như cầu cả nhà bình an, câu con trai cả sớm trở về ... Oa ca, mày không thấy mày thiếu sức thuyết phục à?”

Nói xong nghênh nghênh đắc ý, chép miệng lắc đầu chê bai, kỳ thực Phí Béo cũng tám phần tin Giản Dẫn Nga sống ở Hậu Liêu Câu rồi, chỉ là chướng mắt với bộ dạng vênh váo của Oa cả nên vạch lá tìm sâu thôi.

Ai ngờ Giản Phàm cũng chép miệng lắc đầu:” Béo à béo, từ nhỏ chỉ có tắo trêu mày, làm gì có cửa cho mày trêu tắo, mày chuốc lấy nhục đừng trách tắo ... Có tin tắo còn chi tiết bịt mồm mày không?”

Phí Béo chột dạ, mắt đảo quảnh định xoa dịu vụ này, Tằng Nam vỗ tấy cổ động:” Oa, đặc sắc, đặc sắc, Giản Phàm mau nói đi.”

“ Câu cuối cùng tôi hỏi Trương Lão Thuyên khi tới Hậu Liếu Câu là lúc nào, ông ấy nói là sau xế chiều, rồi khi ông ấy về nhà là buổi tối, tức là khi đó chừng 5 giờ hơn ... Phí Béo, mày trả lời tắo đi, nữ nhân nào đi thắp hương vào lúc sắp tối, cách Tiểu Lương Trang gần nhất phải 2 tiếng đi xe lừa? Đi thắp hương xong thì ở quả đêm trên núi luôn à? Ăn mặc đẹp đế như thế để ngủ trong miếu à? Phí Béo, mày cái gì cũng giỏi, nhưng mà không biết mình, thứ mày có thể đem so với người ta là kg chứ không phải IQ.”

Rồi, sỉ nhục tàn tệ, Phí Béo đỏ mặt tía tai không ú ớ được câu nào, Tằng Nam cố che miệng cười chứ Tiêu Thành Cương đã cười lăn cười bò, giờ không ai dị nghị thêm nữa, suy đoán này đã được khẳng định rồi.

Màn đêm dần dần buông xuống, thành thị chỉ có cảnh đêm mà không có bóng đêm, lại bắt đầy lại cảnh vạn nhà lên đèn nghìn lần như một, chẳng ai biết sau tòa nhà cao tằng giăng giăng kia, trong cái hộp bê tông kia, bao nhiêu bi hoan ly hợp, rồi sau khi đèn tắt, mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Đó là cuộc sống, vì chưa biết là sinh sôi không ngừng, cũng vì chưa biết mà sống tầm thường vô vị. Có người nói sống là không ngừng bù đắp, thực tế là chúng ta không ngừng tạo ra nuối tiếc mới, vì thế sinh ra cách nói mới, sống là vì lý tưởng, sống phải có theo đuổi. Cũng có người nói sống là để hưởng thụ, song số ít hưởng thụ, phần nhiều bị cuộc sống hành hạ.

Đó là cuộc sống, điểm giống nhau duy nhất là mãi mãi không thể thập toàn thập mỹ.

Khu biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn tọa lạc ở gốc tây nam thành phố chắc chắn là nơi tụ tập của những người sống để hưởng thụ, là nơi bị người dân chửi rủa. Năm xưa nói là sau khi giải tỏa xây dựng nhà mới sẽ cho người dân quảy về, ai ngờ gian thương biến thành khu biệt thự, mấy nghìn hộ cáo trạng hàng năm trời không có câu trả lời, chuyện này cũng bị quên đi.

Cuộc sống là thế mà, ai rảnh để ý cuộc sống người khác mãi chứ.

Sống ở khu biệt thự này, không phải lo thiếu không gian, không phải lo diện tích bình quân, nơi này như một hòn đảo tách biệt giữa thành phố, có hàng cây xanh rậm rạp, có đường hoa, có thảm cỏ, càng không phải lo môi trường hay ánh sáng. Đi lại càng không thành vấn đề, nếu không BMW, Mercedes, Bentley, Lincoln đỗ trước biệt thự làm gì? Cuộc số người giàu có tuy bị số đông chỉ trích, cũng được số đông khao khát.

Quảy về câu chuyện của chúng tắ, biệt thự B18 có một đôi vợ chồng, lúc này ở tầng 2 biệt thự không thể ngắm cảnh đêm, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn, những hàng cây sáng tối, bãi cỏ và chiếc xe đỗ trước biệt thự, kỳ thực so ra thì ở nước ngoài. Sống thế này mới chỉ là giai cấp trung lưu thôi, còn không bằng, cho dù điều kiện vật chất ngang nhau thì thiếu đi không khí nhân văn, ít nhất một thương nhân hợp pháp không phải tiếp nhận ánh mắt thù địch xung quảnh, làm người ta cảm giác sống ở đây như bị giam trên hòn đảo.

Xe đã về, bầm hồi còi ngắn đỗ dưới nhà, người từ trên xe ấn điều khiển mở cửa, Giản Hoài Ngọc đã thấy.

Là trợ lý Lôi, người muốn đợi hôm nay, khi xuống lầu thì giúp việc đã mở cửa đón khách, sau đó mang trà lên, tuy sống ở nước ngoài từ nhỏ, Giản Hoài Ngọc vẫn thích uống trà kiểu Trung, đặc biệt chung tình với Long Tỉnh, chỉ nhấp một ngụm đã hỏi:” Có tin từ khi nào thế?”

“ Vừa rồi ạ, 8 giờ hơn, tôi đã nói chuyện với cô Tằng.” Trợ lý Lôi nói, đội ngũ tìm người thân đi bảy ngày mới có tin tức, không ngờ báo cáo một cái bị ông chủ gọi tới:” Cô Tằng nói, bọn họ tìm được người biết chuyện ở thôn Hồi Long, năm 48 bao vây Đại Nguyên, người này đừng đưa em trại cụ tới tìm, nhưng vì khi đó loạn lạc nên không tìm thấy ... Sau đó vào năm 56, ở nơi tên Hậu Liếu Câu phát hiện mẹ cụ, tin tức chỉ có thế, mai họ sẽ vào Tiểu Lương Thôn tìm thêm ...”

Giản Hoài Ngọc nhíu mày, cầm bản đồ hành chính huyện Ô Long lên, hồ nghi: “ Trên bản đồ không có mấy địa danh đó.”

“ Vâng, chỗ tôi có, Hậu Liếu Câu là cách gọi của người đương địa, ở chỗ này, đỉnh Ngọc Hoàng cao nhất xã Giản Bảo ...” Trợ lý Lôi đã có chuẩn bị từ trước, trải bản đồ chi tiết rằ:

Bình Luận (0)
Comment