“ Nói có lý, vậy bà ấy lựa chọn cuộc sống ra sao?” Tằng Nam đã nóng ruột lắm rồi:
“ Có thể suy đoán thế này, bà ấy tìm được một người quen ở Hậu Liếu Sơn, người quen này tiếp nhận mẹ con họ, sau đó sống hạnh phúc cùng nhau, trong núi không thiếu gì cả, từ dược liệu, rằu củ tới thú rừng đủ nuôi giả đình, cách vài ba ngày xuống nuối tới trạm cung ứng ...” Giải Phàm phân tích:
“ Khoan đã Oa ca, nơi đó không ai ở, cả cái miếu cũng hỏi rồi, trước giải phóng đã bị bỏ hoang rồi, giờ còn cái khung, ngày cả tượng cũng bị đập. “ Tiêu Thành Cương chất vấn suy luận của Giàn Phàm:
Giản Phàm đứng dậy đem thứ tìm được treo ở bên cửa ném lên bàn, lấy di động rằ: “ Tôi có bằng chứng, từ đỉnh núi Ngọc Hoàng đi về phía sau, cách con đường cũ chừng lộ chình bốn năm mươi phút có một nhà sinh sống ...”
Mấy thứ này họ đã tò mò mở ra xem lúc nãy, hai cái cán nông cụ nào đó, mấy cục đá đen xì, hoang đường hơn nữa có hai cái giày nát, giống như bới rác đem về. Còn trên màn hình di động là là bức ảnh, có căn nhà nhỏ ẩn trong rừng, đã sập một nửa, té ra Giản Phàm đúng là tìm được nơi có người sống.
Giản Phàm cầm cục đá đen lên: “ Béo, mày biết cái gì đây không?”
Phí Béo thấy bị xúc phạm :” Còn phải hỏi, đá kê bếp chứ còn gì nữa.”
“ Mày nhìn kỹ đi, đây là đá hoa cương rất
cứng, vậy mà bị lửa nung nứt rồi, tưởng
tượng làm cơm bao năm mới có thể đốt nứt được nó?” Nghe Giản Phàm nói thế là hiểu, không cần biết bao năm, chắc chắn rất lâu:
“ Xem cái này, Thành Cương, mày coi như chủ nhân của căn nhà là tội phạm bỏ trốn cấp A, nhìn ra cái gì không?” Giản Phàm đưa tới cái cán trơn nhẵn khảo nghiệm:
Tiêu Thành Cương chú ý hơn, cẩn thận đưa tấy sờ thử, tuy thường xuyên bị Giản Phàm chửi nhưng nghiệp vụ cơ bản vẫn có: “ Gỗ song của Ô Long, làm đòn gánh hoặc cán công cụ là lựa chọn hàng đầu, hẳn là cán rìu, vì vết tấy ăn sâu vào gỗ ... Đây là người lao động quảnh năm, lực tấy mạnh, tần suất sử dụng cao ... Được xử lý đặc biệt nên nhiều năm không mọt, để ở nơi khô ráo, nếu không đã mốc rồi.”
“ Quản sát tốt lắm, biết chú ý chi tiết rồi, có tiến bộ đấy.” Giản Phàm lấy cái giày bẩn thỉu nhìn quả như chuột chết làm Tằng Nam, Tằng Nam "eo" một tiếng nhăn mặt lùi lại, Giản Phàm cười:”Không chịu xem là bỏ lỡ chân tướng ... Thành Cương tiếp tục.”
Tiêu Thành Cương quen tiếp xúc với thứ bẩn thỉu rồi, loại giày đế gai này hồi nhỏ từng đi, rất chắc, tuy giày đã nát, nhưng có thể nhìn ra làm thủ công rất tỉ mỉ, khẳng định:” Giày ~. ìì
nữ ...”
Giản Phàm búng tấy đánh tách:” Chính xác, nếu mày hứng thú mai anh đưa mày tới cái nhà kia, nó ở địa thế cao, khô ráo, còn sót lại nhiều thứ, riêng giày có bảy tám đôi, phần vải khâu trên giày tất khéo, như vậy có nữ nhân sinh sống ở đó.”
Điều này có thể khẳng định, đã có một giả đình sống ở Hậu Liếu Câu, trong đó có nữ nhân, nhưng chỉ vì Giản Dẫn Nga từng xuất hiện ở đó mà nói bà tư ở đó, Tằng Nam thấy còn quá võ đoán:” Cứ giả sử là Giản Dẫn Nga đi, nhưng làm sao có thể che mắt tất cả mọi người, đã tình cờ gặp Trương Lão Thuyên, cũng có khả năng gặp người khác, không phải nói con đường đó từng đông đúc sao, làm sao bà ấy có thể tránh hết được.”
“ Sao phải tránh? Đã nói rồi, đó là nữ nhân rất thông minh có tâm kế, xem bản đồ đi, Hậu Liếu Sơn ở giữa xã Giản Bảo, nơi tập trung lâm nghiệp toàn huyện, núi non bao quảnh, đi mười mấy dặm khó thấy bóng người ... Tôi nghĩ bà ấy căn bản không phải tránh ai ... Cư dân Tảo Thụ Câu vốn không nhiều, bà ấy đi trước giải phóng, theo điều tra mấy nhóm trước, người biết chuyện đều nói cái nhà đó tuyệt hậu rồi, thành điểm mù, thời đó chiến tranh loạn lạc, đói kém chết như rạ, đâu như giờ chết một người tra tới cùng .....” Giản
Phàm nói tới đây có chút ngần ngừ:” Bà ấy tìm một người không biết lai lịch, giống các cô tiểu thư bây giờ, làm việc vài năm kiếm được chút tích góp, sau đó làm phẫu thuật vá lại ... Kiếm người thật thà gả cho họ.”
Tằng Nam gật đầu, cô đương nhiên là rất hiểu chuyện đó:” Hiểu rồi, bà ấy kiếm nam nhân độc thân, bằng vào sự lợi hại của bà ấy, thu phục nam nhân đó rất dễ dàng, ở nơi hoang vắng như thế, dễ dàng tiếp nhận mẹ con họ, sau đó con theo luôn họ cha dượng ... Vậy là có thân phận mới rồi.”
Phí Béo rối rít xuả tắy:” Khoan khoan, vốn đi tìm Giản Nhị Lư, sao nãy giờ toàn nói Giản Dẫn Nga thế, có phải lẫn lộn đầu đuôi không, giờ lại còn dính tới người cha dượng chưa chắc tồn tại hay không, cho là có đi, tự nhiên lại tìm thêm một người, tìm ra sao?”
Giản Phàm cười hết sức sáng lạn:” Kỳ thực tắo tìm thấy rồi, chỉ là mày không nhận ra thôi.”
“ A ... Em biết rồi” Tiêu Thành Cương thình lình đứng bật dậy, cầm cái cán rìu:
Ai ngờ giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Phí Béo cướp lời:” Bảo vệ rừng.”
“ Đúng rồi, chỉ có bảo vệ rừng mới sống ở nơi hẻo lánh như thế, dùng cái rìu cầu kỳ thế này, vì cần mở đường, nên tần suất sử dụng mới liên tục như thế.” Tiêu Thành Cương cứ như phát hiện bí mật cực kỳ to lớn:
“ tắo cũng biết, tắo cũng biết ...” Phí Sĩ Thanh hưng phấn tới mặt lợn sáng bừng, sợ người khác tranh mất, nói vội:” Bà ấy cải giá cho bảo vệ rừng là rất hợp lý, lên núi một cái là mười ngày nửa tháng không xuống, hiếm khi gặp người khác một lần ... Dù có ai tới tra thì bà ấy vẫn có cơ hội trốn vào núi, rồi năm bảy năm trôi quả, thuận lợi thay đổi danh tính thành người khác.”
“ Đúng, chẳng trách mà mấy nhóm trước không tìm ra được Giản Nhị Lư.” Tằng Nam từ hồ nghi tới sáng tỏ, nói theo:
Phí Béo chuyến này có vốn liếng để khoe khoang rồi, đứng dậy vung vẩy tấy chân đi như lãnh đạo:” Tôi khi ở chính phủ xã từng nghiên cứu lâm nghiệp, bảo vệ rừng của huyện Ô Long chúng ta không dùng người đương địa, thế nên càng chẳng ai đi nghĩ tới vợ của họ, nói không chừng cho rằng là vợ kết tóc cũng nên.”
“ Vì sao không dùng người đương địa?” Tằng Nam không hiểu:
“ Dùng người đương địa thì có mà hắn chặt gỗ mang luôn về nhà à?” Phí Béo cười hăng hắc, trả lời xong thấy khoe khoang vậy còn chưa đủ, đắc ý nói với Giản Phàm: “ Quá đơn giản, tra tư liệu trạm lâm nghiệp, xem ai làm bảo vệ rừng ở đỉnh Ngọc Hoàng, vậy là ra ... Đúng không Oa ca?”
“ Ha ha ha, thấy chưa Thành Cương, cả Phí Béo cũng có thể làm cảnh sát rồi, ha ha ha ...” Vén màn rồi, ai nấy thông suốt, Giản Phàm thấy đã thuyết phục được những người đồng hành, an bài:” Mai chúng ta chia quân ba đường, Tiểu Lương Trang gần Hậu Liếu Câu nhất, tôi tới đó xem năm xưa có ai từng thầy 3 người nhà đó không, tôi nghĩ bà ấy đã kiếm được một thân phận chính thức để sinh tồn, cho nên không trốn tránh. Trương Lão Thuyên đã thấy sẽ có nhiều người thấy, vì chúng ta cứ tìm Giản Nhị Lư nên mới không hỏi rằ. Phí Béo, mày tới chính phủ xã tra tư liệu, không cần tiết kiệm, mời ăn mời uống, rượu thuốc thoải mái, chi phí tắo thanh toán. Thành Cương, mày tới đồn công an tra hộ khẩu, đời sau Giản Nhị Lư sinh ra chừng năm 56 ... Hử, sao thế?”
Đang nói thì thấy Tiêu Thành Cương trầm mặc, mày nhíu lại như có nghi vấn gì đó chưa giải.