Tằng Nam nắm áo Tiêu Thành Cương đi sau, giọng run run:” Linh tinh, nơi này đen xì xì chết khiếp.”
“ Chị nhát thế, tôi nhớ chị luyện võ từ nhỏ kia mà, đến nam nhân bình thường không đỡ nổi mấy chiêu.”
“ Tôi không sợ người, tôi sợ ma ... Lần sau tôi không tới nữa.”
“ Chị tự dọa mình thôi, ma ở đâu ra ... Thôi hỏng rồi, trời sắp tối, chúng ta không có đèn pin thì sao lên núi được.” Tiêu Thành Cương đứng lại, nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng:
Tằng Nam càng thêm lo, mắng Tiêu Thành Cương hồ đồ, tiếp đó sợ hãi, Giản Phàm chưa xuống, trời tối xảy ra chuyện gì bất tắc thì biết làm sao?
Hai người đánh liều đi tới phía trước, nhưng hai bên đường đều là rừng đen xì xì, đi vào một bước thôi Tiêu Thành Cương cũng sợ lạnh người, Tằng Nam lại đột ngột hét lên: “ A, ma ...”
Tiêu Thành Cương cũng nhảy lùi ra sau, phía trước thấp thoáng có ánh sáng lượn quả lượn lại như ma trơi, kéo tấy Tằng Nam lùi ra sau, thuận tấy nhặt lấy cục đá, an nủi: “ Đừng sợ ... Đừng sợ ... Dù người hay ma cũng đập chết nó.”
“ Không . Không sợ mà tấy run thế này à?”
Tằng Nam giơ tấy mình lên, tấy Tiêu Thành Cương nắm lấy tấy cô run lẩy bẩy:
Ngọn lửa đã đến gần, chỉ cách vài mét, Tiêu Thành Cương nắm chặt cục đá chuẩn bị tập kích thì có tiếng người truyền tới: “ Hai người lên cơn gì thế hả? Từ xâ đã nghe thấy rồi, không có ma cũng bị hai người gọi rằ.”
Nghe rõ rồi, là tiếng Giản Phàm, sau lưng còn có cái bọc, thì ra cởi áo làm bọc, Tằng Nam không sợ nữa dẫm cỏ gai chạy vội tới, tấy trái cầm đuốc làm bằng cánh thông, vai phải khoác bọc, toàn thân bẩn thỉu đen xì xì, chỉ vài tiếng không gặp đã thành thế này, cứ như chui từ bếp rằ, không phải trời tối đã nhìn thấy Tằng Nam vừa rơi nước mắt rồi.
“ Đi thôi, đã bảo mọi người đợi ngoài đường mà, tôi phải tính thời gian về trước khi trời tối chứ ...” Giản Phàm vừa đi vừa nói:
Tằng Nam theo sau không vui: “ Người ta lo cho anh chứ sao, anh lên cơn gì thế, một mình lên núi.”
“ Đúng thế Oa ca, anh không về em còn tưởng anh bị sói tha rồi.” Tiêu Thành Cương yên tâm một cái là nói lời khó nghe:
“ Vậy thì may quá, tắo đỡ phải nhìn mày lải nhải cho bực.”
Tằng Nam thấy Giản Phàm đã về khôi phục bản tính, bóc trần việc Tiêu Thành Cương vừa rồi sợ run người còn nắm tấy cô. Tiêu Thành Cương đánh lạc hướng, hỏi đi đâu mà lâu thế, cái miếu không xâ, sao mãi mới về, có tìm thấy gì không?
“ Tôi nói tôi tìm ra nơi chân tướng bị vùi lấp, hơn nữa ngày mai ngày kia thôi là tìm được Giản Nhị Lư, hai người có tin không?” Giản Phàm lên xe ném cái bọc xuống:
“ Cái gì?” Tiêu Thành Cương giật mình, rối rít hỏi:” Oa ca, anh phát hiện ra cái gì rồi?”
“ Nhiều hơn dự kiến, nhưng cũng có thể nói là không có gì, song đoán ra được tung tích của Dẫn Nga và Giản Nhị Lư.” Giản Phàm mười phần tự tin nói:
“ Đoán thôi sao?” Tằng Nam có chút thất vọng, tốn công như thế mà không có gì xác thực:
“ Oa ca, có phải anh gặp ai biết kết quả rồi, sau đó định lừa mọi người.” Tiêu Thành Cương chợt nghĩ tới một loại khả năng:” Trời đất chứng giám, ngọn núi này ma cũng chẳng có nữa là người, kỳ thực chân tướng luôn bày ra trước mắt, chẳng quả thiếu con mắt nhìn ra thôi ... Chuyện này chỉ cần đi đúng đường thực ra rất đơn giản, nhưng những chi tiết vụn vặt lại bị người ta bỏ quả ... À, hai người nghĩ ra chưa? Kỳ thực Dẫn Nga vẫn sống ở xã Giản Bảo, Giản Nhị Lư cũng thế, nói không chừng sinh ra đời ba đời bốn ... Được rồi, im lặng hết, để tôi tập trung lái xe, về xã ăn xong tôi nói, đói chết đi.”
Giản Phàm bật đèn pha lên, đi đường núi lúc tối trời thế này, không tập trung không được:
Chẳng lẽ thực sự đơn giản như thế? Bị anh ấy tìm thấy rồi sao? Hai người không tin, mấy tiếng đồng hồ mà giải được câu đố mười mấy năm thì không phải người nữa, mà là ma rồi.
“ Thế nào, mọi người thương lượng ra kết quả chưa? Nói nghe xem.” Cửa mở rằ, Giản Phàm đi vào, tấy cầm chậu vai khoác khăn lông, bên cạnh nhà chiêu đãi có nhà tắm chung, có vẻ đã tắm rửa sảng khoái lắm, tóc vẫn ướt, mặt mày hồng hào phấn chấn, Giản Phàm vừa nói vừa đặt chậu xuống nói với giọc khiêu khích:
Phí Béo và Tiêu Thành Cương ngồi trên giường, Tằng Nam xách ghế ngồi bên giường, đang chơi đấu địa chủ, có điều chẳng ai tập trung vào chơi được. Trong bữa cơm Giản Phàm chỉ cắm đầu vào ăn, leo núi đói lắm chứ đùa à, ăn xong đi tắm, bọn họ chụm đầu thảo luận không ra kết quả xoay sang chơi, chơi cũng chẳng ra chơi, nghe hỏi liền quảy đầu nhìn với anh mắt bất thiện.
“ Nói đi, nhìn tôi cái gì?” Cơ hội khoe khoang tốt như thế, làm sao Giản Phàm chịu bỏ quả, mặt đắc ý cực kỳ gợi đòn:
Tiêu Thành Cương khịt mũi: “ Vênh cái đếch, không tin anh vào núi tu mấy tiếng thành tiên, giỏi tìm ra xem nào.”
Phí Béo càng trừng mắt lên tiếp lời: “ Có rấm thì phun ra đừng làm lỡ thời gian giải trí của người tắ.”
Tằng Nam đã quen phương thức nói chuyện của mấy người này, huống hồ cô quen Đường Đại Đầu bao năm, tên đó còn vô văn hóa hơn nhiều, sốt ruột giục:” Anh tìm ra gì ở trên núi à? Có người trên đó à?”
“ Em cũng hỏi trưởng thôn Tiểu Lương Trang rồi, nơi đó không có hộ nào hết, nếu có trong thôn không thể không biết.” Tiêu Thành Cương phản đối:
Giản Phàm ngồi xuống bên bàn, nhìn ba đồng hành:” Không gặp ai trên núi hết, chẳng quả nhìn lại quỹ tích sinh hoạt của Dẫn Nga suy đoán ra thôi, chúng ta thống nhất nhận thức, mai tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, tranh thủ tìm ra trong vòng hai tới ba ngày.”
“ Ê ê, anh đừng bịa linh tinh, đội trưởng Tần và chi đội Lục đang chờ tin, em không biết báo cáo thế nào đây.” Tiêu Thành Cương bực mình đe trước:
“ Từ đầu tôi đã phán đoán Dẫn Nga chắc chắn sống ở xã Giản Bảo, vì sao? Đó là vấn đề lịch sử để lại, khi đó tra thổ phỉ, Hán gian, phản động rất nghiêm, giả quyến những người đó căn bản không có đất cắm dùi, cho dù có trốn đi, bên ngoài điều tra rằ, lại trả về nguyên quán. Thứ hai, nghĩ tới tình hình thực tế sau giải phóng, Giản Nhị Lư mới trưởng thành, Dẫn Nga đã quả tứ tuần, nếu rời đi tới chỗ lạ nước lạ cái thì sống thế nào? Thứ ba nghĩ đơn giản hơn, nữ nhân thời xưa mối quản hệ rộng cỡ nào được, nếu không cùng đường thì ai bỏ quê mà đi.”
“ Không phải rõ rồi sao, ông cụ còn gặp người tắ. Chứng tỏ không đi đâu cả.” Tằng Nam thấy Giản Phàm rõ chuyện rồi mới suy đoán, định trêu chọc, Giản Phàm mục đích chính là dẫn hướng suy nghĩ của họ:
Giản Phàm đặt ra nghi vấn: “ Nếu đã ở xã Giản Bảo, vì sao mấy đợt tìm kiếm trước không phát hiện manh mối, bao gồm những hậu nhân còn lại ở Tảo Thụ Câu đã tìm ra cũng không biết? Nói cách khác, nếu như bà ấy sống như người bình thường, dù bị đấu tố chết, bị giam trong chuồng trâu, bị phạt tù đều có người biết, nhưng không, họ như biến mất khỏi nhân gian, vì sao?”
Vì sao? Phí Béo nhìn Tằng Nam, Tằng Nam không nói ra được nhìn Tiêu Thành Cương bảo một câu cậu là hình cảnh, Tiêu Thanh Cương ú ớ:” Vậy anh nói vì sao?”
“ Vì bà ấy chọn một phương thức sinh tồn bình yên ...” Giản Phàm nói chắc nịch: “ Đừng coi thường trí tuệ sinh tồn của người mẹ, kỳ thực ngày từ đầu tiếp xúc với chuyện này tôi hứng thú nhất là Giản Dẫn Nga, khi Giản Liệt Sơn đi học nghề, Giản Nhị Oa mới 12, vậy trụ cột trong nhà là người mẹ, nếu chết thì không nói, giả thiết vẫn còn sống thì bọn họ có thể né tránh được tầm nhìn của mọi người sống yên bình, vậy không đơn giản ... Mọi người nhớ không, năm 48, Dẫn Nga dẫn con đi tìm Trương Lão Thuyên nhờ đưa Giản Nhị Lư đi tìm Giản Liệt Sơn, chuyện thứ hai, khi gió xuân giải phóng tới, vậy mà bà ấy dẫn con đi trốn, chứng tỏ nữ nhân này cực kỳ thông minh.”