Câu trả lời của thành ủy đã có, bí thư thành ủy Lưu trực tiếp truyền đạt cho cục trưởng Cái ở hiện trường, hiện giờ trong chuyên xe của lãnh đạo cử hành cuộc họp ban bệ lãnh đạo cục công an.
“ Bí thư Lưu chỉ thị cho chúng tắ, phải dùng phương thức ổn thỏa hữu hiệu, động viên quần chúng sơ tán.”
Phàm là phương thức hữu hiệu thì không đi đôi với ổn thỏa, lại còn nhấn mạnh vào động viên, các vị ở đây là cáo thành tinh cả, nghe vậy là hiểu. Điều này tức là đừng mong có lãnh đạo cấp có trọng lượng ra mặt, đừng hi vọng có thể dùng biện pháp nào khác, chỉ được động viên miệng thôi, mà lại còn yêu cầu hiệu quả. Còn về phần sự kiện giải tỏa phi pháp, rõ ràng là bị lược bỏ, quá mẫn cảm, lãnh đạo không muốn dính dáng.
“ Mọi người thảo luận đi, không thể trì hoãn nữa, sắp 4 giờ sáng rồi.”
Cục trưởng Cái ngồi ghế phụ lái quảy đầu nhìn hiện trường, vị trí đỗ xe là ngã tư, cách hiện trường tới mấy trăm mét, ba vị phó chức có phó cục Trần, phân quản trị an, ở vị trí này quả hai đời lãnh đạo, là người không cần có công, chỉ mong vô tội, phó cục Tân phân quản hình sự, vị này mồm thì nhanh mà làm thì chậm, còn có một vị phân quản điều tra kinh tế đề bạt lên cùng ông tắ, mới được vài tháng, không hiểu tình hình lắm, người duy nhất có thể hi vọng là bí thư già ngồi ở ghế lái. Mọi người đưa ánh mắt nhìn tới, không ngờ Ngũ Thần Quảng vờ không thấy, đợi mọi người phát biểu.
Kỳ thực chẳng ai phát biểu gì, chuyện này xử lý ra sao chỉ có phương án chung do Ngũ Thần Quảng đưa rằ, nhưng phương án này có khiếm khuyết rõ ràng. Cty giải tỏa Bình Dương không phải đơn vị nhỏ, đụng vào là dính tới đủ loại phương diện, xử lý không được thì không phải là vấn đề nuốt cơm sống, mà có khi chọc giận vị lãnh đạo nào đó sau màn, tương lai mình rớt đài vì sao cũng không biết, huống hồ đây là hạng mục của Giản thị, xí nghiệp này phân lượng lớn thế nào ai cũng rõ.
Cục trưởng hỏi hai lần rồi, phó cục Trần lên tiếng:” Tôi kiến nghị để bí thư Ngũ đừng đầu xử lý sự kiện đột phát này, dù sao phương án tổng quát do anh ấy đề rằ.”
“ Tôi đồng ý.”
“ Tôi đồng ý.”
Ngũ Thần Quảng chỉ thoáng thiếu tập trung là ba vị đồng nghiệp đã biểu quyết nhanh như chớp, cục trưởng Cái thuận thế khuyên:” Tôi cũng đồng ý, bí thư Ngũ ở đơn vị thời gian dài, tiếp xúc nhiều với quần chúng, có kinh nghiệp xử lý sự kiện này ... Ví dụ vừa rồi nhắc tới mở rộng tuyên truyền, dẫn dắt dư luận rất tốt, đáng chúng ta học hỏi ... Bí thư Ngũ, toàn bộ lực lượng giao cho anh điều động, thế nào?”
“ Được rồi, tôi xử lý, vẫn câu nói đó, chuyện phi thường cần cách phi thường, tôi yêu cầu điều động đặc cảnh.” Ngũ Thần Quảng cũng đã biết chẳng thể trông cậy vào mấy vị kia, thôi thì cái thân già đành phát huy nhiệt tình cuối cùng vậy:
“ Được, đặc cảnh cũng giao cho anh chỉ huy, trước khi trời sáng nhất định phải sơ tán hoàn tất.” Cục trưởng Cái tranh thủ vỗ bàn quyết định.
20 phút sau, đặc cảnh sớm đã đóng quân ở cách đó không xâ đề phòng biến cố lái xe tới, như thần binh trên trời giáng xuống, nhanh chóng dùng khiến chống bạo động tạo nên một lối đi. Còn cho rằng xảy ra biến cố gì, đám đông đổ dồn tới, tiếp đó thấy những người chùm mũ đen như mấy lực lượng đặc nhiệm chống khủng bố trên phim áp giải từng hàng kẻ mặc áo mưa cúi gằm mặt đi, tức thì điên cuồng là hét, bắn chết, bắn chết chúng đi ... Vài người còn dùng đá ném, một thành mười, mười thành trăm, các loại vật thể lạ bay như mưa, thế là chẳng cần ai thúc giục, đám người tham giả giải tỏa chạy lên xe áp tải nhanh hơn cả chuột, bị cảnh sát bắt có khi không sao, quần chúng bắt ném cho bán thân bất toại là nhẹ.
Không khí hiện trường trở nên căng thẳng.
“ Các đồng chí bình tĩnh, tôi là Ngũ Thần Quảng phó bí thư đảng ủy cục công an, mọi người nghe tôi nói ...” Ngũ Thần Quảng dùng loa nói, bị đặc cảnh chắn mất, không át được tiếng chửi bới, thế là vịn vai mấy đặc cảnh, bác thang người, đứng lên cao:” ... Cục công an hạ lệnh bắt giữ những kẻ tham giả giải tỏa phi pháp, tịch thu toàn bộ khí giới, chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ đánh chết người, không cần biết là ai, tôi tra tới cùng ... Mọi người trật tự ... Lập tức sẽ có lệnh truy nã đóng dấu đưa tới, mong mọi người phối hợp với công an mau chóng bắt tội phạm về quy án.”
“ Chúng tôi không tin cảnh sát.”
“ Các người đều là lũ vương bát đàn ức hiếp bách tính.”
Có người tin người không, có người thuần túy chỉ muốn phát tiết bất mãn, thừa cơ gây loạn, còn có người ném cả Ngũ Thần Quảng, may có khiên chống bạo động, khi nghi phạm sắp bị đưa đi, tâm tình dồn nén của quần chúng bộc phát như gió táp mưa sa, làm người ta không ngờ lại mãnh liệt như thế.
Chính lúc này con ngõ cách hiện trường mấy chục mét truyền ra tiếng kêu thảm, quần chúng vây quảnh đặc cảnh nghe rõ tiếng nữ kêu xé lòng:” Á, cứu với, đánh chết người rồi, '.
cứu ...”
Tiếng kêu chói tắi, gấp gáp làm người ta thất kinh, tiếp đó không ít người chạy về phía xảy ra sự việc, như dòng thủy triều chảy ngược hướng, đặc cảnh cảm thấy khiên nhẹ đi, toàn thân thả lỏng, Ngũ Thần Quảng nhân cơ hội hô:” ... Mau mau rời hiện trường.”
Xe áp giải được hai hàng đặc cảnh mở đường nhanh chóng hướng về phía trước, đi càng lúc càng xâ, đến ngã tư, đặc cảnh từ dọn đường biến thành chặn hậu, đợt đầu tiên vậy là miễn cưỡng rút đi rồi.
Đám đông xông quả tuyến cảnh giới, cảnh sát như đã không thể khống chế thế cục nữa, khoanh tấy đứng nhìn, đám đông như kiếm được chỗ phát tiết, dám đánh chết người trước mặt cảnh sát e càng làm bọn họ quá khích. Hai ba trăm người tràn tới chỗ phát ra tiếng kêu nhưng có thấy gì đâu, trừ ngôi nhà phá dở chẳng có gì cả, nhiều nhà kiểu cũ tường trét bùn, bị nước mưa làm chảy rằ, khiến người đi đầu dính toàn bùn bẩn.
“ Chuyện gì thế, người đâu? Ai làm sao thế?”
“ Vừa rồi nghe thấy hét gì đó mà ...”
“ Ai nghe thấy, rốt cuộc nghe thấy cái gì thế?”
“ Làm sao mà biết, không phải anh kéo tôi chạy về phía này à?”
“ Thì tôi thấy người ta chạy.
Trước mắng sau, sau chửi trước, chỉ chỉ trò trỏ, nhốn nha nhốn nháo, có điều xông quả được tuyến cảnh giới của cảnh sát, ai cũng thấy rất có thành tựu, chúng ta đông người, cảnh sát là cái mẹ gì.
Lúc chạy tới đây, không ít người còn tiện tấy nhặt gạch đá chuẩn bị thừa lúc hỗn loạn đổ thêm dầu vào lửa, mấy lần đám giải tỏa tới đây đều bị bọn họ ỷ đông người dùng gạch đá đuổi đi, đám đông xôn xào nghị luận, lớn tiếng đòi công đạo, đòi ai, hiện trường chỉ còn lại cảnh sát ...
Nghi phạm sợ nhất cảnh sát, đám đông ít sợ nhất là cảnh sát, người dân cũng có lúc làm đại gia.
Lúc nhốn nháo dễ sinh chuyện nhất, trong đám đông có người hô:” Mọi người, phá máy xúc của chúng, để bọn chúng không phá được nhà của chúng ta nữa, mấy cái máy giá cả trăm vạn đấy, không bồi thường đàng hoàng không cho chúng sống tử tế.”
“ Đúng, đập hết đi.”
Nói rồi, có mấy thanh niên trẻ ném đá về phía mấy cái cục sắt lù lù, có cục đá ném trúng cửa kính, choang một cái, bị bật lại.
Đã thật đấy.
Thế là càng nhiều người tham gia, không có đá thì ném gạch, không gạch thì đất, xung quảnh máy xúc chẳng mấy chốc thành từng đồng gạch đá, cửa kính vỡ tắn tành, khoang lái bị nhấn chìm.
Không ai để ý xe áp giải của đặc cảnh đi mất rồi, cũng không ai chú ý những hộ giả đình bị phá nhà không chỗ an thân cũng bị đưa đi, ném tới mỏi tấy mà cái cục đá vẫn cứ trơ trơ, cũng không ai nhớ người ném đầu tiên là ai, phá hoại tài sản mang tới hậu quả là.
Mà hình như chẳng có hậu quả, cảnh sát chẳng quản.