Lúc này có ba người từ đám đông lặng lẽ chuồn đi, hướng về phía ngược lại, đó là phía xe của Giản Phàm, các đội đã tập kết đợi lên đường, chỉ có nơi phát sinh án mạng còn đặc cảnh trông giữ.
“ Chẳng trách ai cũng muốn làm người xấu, ném thích thật.” Hành Lương Đức hưng phấn lắm, có chút thòm thèm nhìn đám đông vẫn đang nhiệt tình ném xe:
“ May mà có mấy cái xe đó, nếu không bọn họ dám ném xe cảnh sát lắm.” Quách Nguyên thở phào:
“ Một cái xe những bảy tám chục vạn, giá trị bằng cả căn hộ đấy, công ty giải tỏa phen này đái ra máu rồi, ha ha ha ...” Giản Phàm cười hết sức khoái chí rồi thúc giục: “ Chạy nhanh lên.”
Đám đông như thế, muốn báo án cũng không được, tra thế nào, huống hồ cái công ty đó giờ chùi sạch đít được hay không khó nói, còn dám đi yêu cầu cảnh sát tra à.
Cho tới khi đến xe của Giản Phàm không ngờ thấy cửa kính vỡ tắn nát cả, đoán chừng vì xe y khá gần hiện trường trong lúc hỗn loạn có kẻ trút giận lên, Quách Nguyên và Hành Lương Đức cười hô hố bộ dạng vui mừng trên đau khổ của người khác, chẳng an ủi lấy một câu đã chạy về đội ngũ.
Ai bảo y giàu làm chi cho người ta ghen tỵ.
“ Quần chúng hiện trường chú ý, hiện giờ n ghi phạm đã chính thức bị bắt giữ, hộ giải tỏa đã được an bài ở khách sạn, bây giờ bắt đầu giải tán, xin không nên làm những hành vi phạm pháp phá hoại tài sản.”
Một chiếc xe cảnh sát chuyên dụng trên gắn loa chầm chậm đi quả mặt đường phát ra tiếng nói, quần chúng nghe thấy dừng lại, phát hiện ra cảnh sát đã lần lượt rời đi cả rồi.
“Vừa rồi ở hiện trường đã có nhiều chiếc xe riêng bị kẻ gian thừa lúc cháy nhà hôi của đập cửa kính cướp đồ, quần chúng có xe tự bảo quản tài sản của mình Quần chúng ở hiện trường chú ý ...”
Nghe nói xe bị phá không ít người hối hả chạy về phía xe của mình, có người thầm kêu may mắn, có người dậm chân chửi bới, đám đông bị phân tán không ít, huống hồ nghi phạm đã bị đưa đi, những người mất nhà gào khóc không còn, nãy giờ phát tiết một hồi tâm tình đã bình tĩnh hơn, huống hồ ném chẳng ai quản, mất hứng rồi.
Phía ngoài, người có xe được cảnh sát khuyên nhủ rời đi để đảm bảo an toàn tài sản, hoặc báo án, thế là từng chiếc xe đi dần.
Cũng có vài chục người vẫn nán lại, song đợi một lúc chẳng có sự kiện gì, mà trời vẫn mữa, đến 5 giờ sáng, trừ một đội cảnh sát nhỏ, nơi này khôi phục bình thường.
Bên này vắng vẻ thì bên kia náo nhiệt, khách sạn Cửu Đỉnh đã lâu lắm rồi chưa thành tiêu điểm của bất kỳ chuyện gì, giờ bảy hộ 22 người được an bài ở đây, đi cùng có đặc cảnh, ban tuyên truyền, không lâu sau thì phóng viên ĐTH cũng đánh hơi được, người ra người vào hết sức náo nhiệt.
À, nói náo nhiệt thì cũng không đúng lắm, vì toàn người bị phá nhà mà nên không khí có phần u ám, khi được phóng viên hỏi nguyên do, đều rấm rứt rơi lệ nói do thủ tục không đầy đủ. Mỗi mét vuông chỉ bồi thường 1100 đồng, số tiền này giờ về quê còn chưa đủ mua nhà mới nữa là thành phố đắt đỏ, mà giải tỏa cũng không nhắc gì tới chuyện tái định cư, hay cho họ chuyển về, mà chuyển về giờ với giá nhà bình quân 4800/m2 rồi, bọn họ mua sao nổi. Đám người giải tỏa vì ban ngày không dám làm gì, nên ban đêm nhân lúc trời mưa kết đội tới phá nhà, còn đánh chết người ...
Người chết tên là Tống Bân, chỉ là một công nhân vệ sinh, nghe nói quần thể yếu đuổi bị ức hiếp như thế, ống kính chĩa về phía cảnh sát.
Mà phía cảnh sát đã có chuẩn bị trước, tuông ra một tràng lời lẽ đường hoàng chính nghĩa.
Lại nói Tương Cửu Đỉnh nửa đêm nhận được điện thoại của Giản Phàm, nói muốn thống nhất an bài người bị hại, còn có lãnh đạo công an ra mặt, vội vàng tới khách sạn nghênh đón. Bất ngờ nhìn thấy cái xe bán tải như gặp phải cướp đi vào bãi đỗ, đến khi người trên xe xuống mới biết là xe của Giản Phàm, vội cầm ô ra đón, ánh sáng không tốt cũng nhìn thấy thân xe xước xát, đi cùng còn có một cảnh sát già, trông quen quen, nghe Giản Phàm giới thiệu mới giật mình rối rít đưa vào đại sảnh.
“ Cám ơn giám đốc Tương rộng rãi hỗ trợ, yên tâm, chi phí chúng tôi sẽ nhanh chóng gửi cho anh.” Ngũ Thần Quảng chắp tấy nói:
Tương Cửu Đỉnh vội chối từ nói một câu đường hoàng:” Bí thư Ngũ đừng khách khí, phục vụ vì quần chúng mà , đừng nói tới tiền, coi như tôi làm tròn chút nghĩa vụ với xã hội.”
Hai người hàn huyên vài câu, Ngũ Thần Quảng nghe nói tới nạn nhân được thống nhất an bài ở tầng 12, nghe nói bố trí chỗ ăn uống liền yên tâm, sau đó mấy cảnh sát chạy tới, chủ nhiệm ban tuyên truyền báo cáo ban bệ lãnh đạo thành ủy toàn thể tới bệnh viện thăm hỏi, thế là Ngũ Thần Quảng vừa mới vào chưa kịp đặt mông ngồi xuống lại chuẩn bị đi.
Sắp ra tới cửa Ngũ Thần Quảng mới sực nhớ gọi Giản Phàm:” Tiểu Phàm, có đi cùng không?”
“ Thôi ạ, vợ cháu ở nhà một mình, cháu cả đêm không về rồi ...” Giản Phàm cười ngượng từ chối:
“ Được, đợi chuyện này xử lý xong tôi mời cả hai vợ chồng cậu một bữa... Mọi người đi thôi.” Ngũ Thần Quảng gọi đám đông, thế là cả phóng viên cũng chạy theo, ồn ào nhồn nhào một hồi lại nhanh chóng lắng xuống.
Ngoài sân xe đã đi chỉ còn lại ánh đèn, một đêm vất vả vậy là kết thúc, Giản Phàm thở phào nhìn Tương Cửu Đỉnh, tên này nửa đêm bị kéo khỏi nhà vẫn sơ mi trắng không một nếp nhăn, quần tây ly nếp đàng hoàng, tấy đeo đồng hồ đắt tiền, nghi biểu đường đường, còn mình thì áo chỗ nhăn chỗ rách, quần chỗ ướt chỗ bùn, e cái mặt cũng không khá khẩm hơn, bật cười: “ Giám đốc Tương, giờ phong cách cao quá nhỉ.”
“ Cái gì cao cơ?” Tương Cửu Đỉnh nhất thời không hiểu:
“ Vừa rồi ấy, không lấy tiền nữa, lại còn vì nhân dân phục vụ, đó đâu phải chuyện trong phận sự của anh.” Giản Phàm giọng điệu rõ ràng có ý chế giếu, trước kia khách sạn Cửu Đỉnh còn làm ăn hưng thịnh khỏi mơ tới chuyện này:
Có điều Tương Cửu Đỉnh thần bí nói:” Phòng do ai đặt, người đó trả tiền ... Nói trước, không nợ đâu nhé.”
“ Á, giờ anh còn chơi cả trò này à?” Giản Phàm bật cười, hơi bất ngờ:” Nơi này có bao nhiêu khách sạn, cái của anh chẳng phải gần nhất, vì sao tôi lựa chọn ở đây, vì cho anh một cơ hội quảng cáo miễn phí, lát nữa hoặc sáng mai thế nào lãnh đạo thành ủy chẳng tới quản tâm hỏi thăm người dân, lúc đó máy quảy phim đi theo, anh thế nào chẳng được hỏi vài câu, như thế chưa đủ à?”
“ Rồi, đừng có dụ dỗ tôi nữa ... Tiền tôi có thể không lấy, chuyện này anh nợ tôi một ân tình, được chưa?” Tương Cửu Đỉnh chẳng bận tâm tới chút thu nhập đó, Cửu Đỉnh giờ thiếu nhất là mối quản hệ thượng tầng, cơ hội này không thể bỏ, không những thế còn được nước lấn tới:” Hơn nữa còn nhất định phải trả.”
“ Được, có chuyện gì cứ nói đi, giúp được thì tôi miễn cưỡng giúp, không giúp được thì anh đừng tìm tôi ... Mẹ anh mà biết tôi dính dáng vào sẽ xử lý anh đấy ... Ha ha.” Giản Phàm nửa nghiêm túc nửa cười đùa nói:
Tương Cửu Đỉnh đã hơn 40 rồi mà vẫn bị người ta mang mẹ ra dọa, có chút mất mặt, cười ngượng: “ Chuyện quả bao lâu rồi, anh vẫn thành kiến sâu thế à?”
“ Không, vì anh nhịn hai năm mới treo biển bán thịt ngâm, tôi bỏ quả cho anh, xem ra anh thay đổi rồi, Trương Vân mang về cho tôi sản phẩm của anh, không tệ, tuy là thứ làm dây chuyền, làm tới mức đó không phải tầm thường, nếu anh có thể trầm tĩnh thêm vài năm thì chỉ lãi không lỗ. “ Giản Phàm không hề hoa trương:
Tương Cửu Đỉnh chắp tắy: “ Có đánh giá này của anh là tôi yên tâm rồi.”