“ Mà anh có chuyện gì thế? “ Giản Phàm kéo cổ tấy Tương Cửu Đỉnh xem đồng hồ, đã sắp năm giờ, thuận tiện hỏi, không muốn hắn nhân cái cớ này lần sau tới làm phiền mình. Bao năm như thế cũng hiểu ra rồi hai bên quả thực không hợp, lớn lên ở môi trường khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, tiếp xúc nhiều thì phát sinh chuyện hiểu lầm chỉ là sớm muộn, mà y không muốn chuyện đấy:
Tương Cửu Đỉnh thấy thái độ thoải mái này của Giản Phàm cao hứng lắm:” Công ty khai phát thực phẩm thịt ngâm là tài sản riêng của Tương gia, tôi muốn mời anh giả nhập, cấp cho anh một phần cổ phần, để anh chính thức thành cổ đông, thế nào?”
“ Gì thế, anh không có bài nào mới à, lại muốn tặng cổ phần cho tôi, nghe đã thấy phiền.” Giản Phàm không khỏi nhớ lại vài chuyện cũ, hài hước nói:” Nào, nói xem tặng tôi bao nhiêu, nói trước nhé, tôi nghèo lắm , anh đừng bẫy tôi.”
“ Xem anh nói kìa, anh mà còn nghèo thì ai mới giàu được, mấy công ty bán đồ ăn nhanh đều liên doanh với anh, nói thị phần ăn nhanh ở thành phố này quá nửa bị anh khống chế cũng không ngoa. Người khác chỉ thấy anh lười nhác không muốn mở rộng, tôi thì biết anh âm thầm khống chế từ đầu nguồn nguyên liệu, bao hết mấy ruộng rằu lò giết mổ, ăn chênh lệch hai lần, giàu tới chảy mỡ, một năm anh kiếm vài trăm vạn một cách nhẹ nhàng, đúng chứ? Mới đầu tôi không nhìn rằ, giờ mới phát hiện những người im lặng phát tài như anh mới đáng sợ, tôi chỉ có cái xác to thôi, thu nhập có khi không bằng một nửa của anh ... Huống hồ anh vừa xẻo được 2000 vạn ...” Tương Cửu Đỉnh cứ như đang kiểm kê giả sản của Giản Phàm:
Giản Phàm tặc lưỡi:” Tôi ngứa mắt nhất với anh ở chuyện này, tài chính có vấn đề chứ gì, có thì nói đi, đừng vờ làm người tốt, cái gì mà tặng tôi cổ phần, trên đời này làm gì có cái gì miễn phí.”
Tương Cửu Đỉnh cũng không phủ định, chỉ cười ngượng không nói.
Vẻ mặt này đã nói lên hết rồi, Giản Phàm thở dài: “ Không phải tôi không giúp anh, mà anh nghĩ xem, tôi dính vào, khác gì anh đem tiền tới cửa, mẹ anh nghĩ gì, chửi tôi không biết tự trọng, lại có ý đồ gì đây ... Còn chị Tương nữa, vợ tôi mà biết tôi đầu tư cho người yêu cũ, tôi sống thế nào? Trước kia có một mình tôi chả sợ, giờ lập giả đình, tôi không muốn phiền hà không đáng.”
“ Kiếm cớ, chỉ cần anh muốn sẽ không thiếu biện pháp, huống hồ tôi không chỉ thiếu tiền mà còn thiếu nhân viên, kênh tiêu thụ, vạn sự khởi đầu nan, xưa nay tôi chỉ kinh doanh nhà hàng khách sạn, không tham dự thị trường bán lẻ, nếu dựa vào mày mò tiến lên, không biết tới bao giờ mới sinh lãi ... Kỳ thực mẹ tôi cũng rất hối hận vì cản trở chuyện anh và em tôi, mẹ tôi nói, anh tuy cay nghiệt nhưng thẳng thẳn, làm việc quảng minh chính đại ...” Tương Cửu Định chưa từ bỏ:
Giản Phàm không cười nữa, nghiêm túc nói:” Muộn rồi, giống như chuyện hôm nay, đánh chết người mới nói hối hận cũng có ích không? ... Để tôi nghĩ đã, giờ đầu óc tôi đang loạn, xong việc của Giản Hoài Ngọc chúng ta bàn sau ... Tôi đi đây.”
Nói xong đội mưa chạy ra xe, ngày cả cái ô Tương Cửu Đỉnh đưa cho cũng không nhận, không phải cố ý, mà nhắc tới chuyện xưa, khơi lên tâm sự, Tương Cửu Đỉnh đứng ở bậc thềm nhìn rất lâu ...
Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại đánh thức Lương Vũ Vân, cô thoải mái tới không muốn mở mắt, thật đáng ghét, đến cái giường cũng dễ chịu hơn nhà mình, đúng là người có tiền. Lười nhác ngáp dài, vặn mình vươn vai, đêm quả không biết hai chị em nói chuyện bao lâu, nói tới hai người mới phát bên cạnh không còn ai, vội đi dép lê uể oải rời phòng ngủ, nghe thấy tiếng máy xây chạy ù ù, còn tưởng là Giản Phàm về rồi, rón rén định trêu một phát, không ngờ là Dương Hồng Hạnh đang làm sữa đậu.
“ Còn nóng đấy, tranh thủ uống đi, chị cho thêm cả yến mạch, hạch đào, lạc nữa, mùi vị ngon lắm.”
“ Chị, làm gì thế, chồng chị mà biết không phải mắng em à?” Lương Vũ Vân vội vàng đỡ Dương Hồng Hạnh ngồi xuống, sau đó vào bếp, ai ngờ không chỉ sữa đậu mà bánh bao cũng làm xong, miệng nói tấy bê lồng hấp bánh bao rằ, thoải mái như ở nhà mình:
Hai chị em vừa ăn sáng vừa trò chuyện, Dương Hồng Hạnh bật TV xem tin tức, vừa xem một cái liền bị thu hút quên nói chuyện.
Trên TV đang chiếu một đoạn phim lờ mờ, nào xe cảnh sát, nào áp giải, người dân nhốn nháo, theo tin tức nói, 0 giờ hôm nay, có mấy chục người xông vào đường Bắc Thâm Phường, bạo lực phá nhà dân ... Theo điều tra sơ bộ đều là người thất nghiệp ngoài xã hội được Cty giải tỏa Bình Dương thuê, sau sự kiện, lãnh đạo thành ủy, chính phủ coi trọng cao độ ...
“ Oa, tổ quốc vĩ đại, khắp nơi nơi giải tỏa, đám người này phải tống vào tù, phán chung thân, không bao giờ cho ra nữa mới đáng.” Lương Vũ Vân vừa ăn vừa hàm hồ nghị luận,:
“ Liên quản gì tới em, toàn nói vớ vẩn, chuyện này do hoàn cảnh kinh tế quyết định, không theo kịp bong bóng kinh tế địa ốc thì không chặn được, pháp trị nghiêm minh tới mấy trị ngọn không trị gốc.” Dương Hồng Hạnh nói rất bình đạm:
“ Không phá nhà chị tất nhiên chị không gấp ...” Lương Vũ Vân lẩm bẩm, kỳ thực có bị giải tỏa cũng chẳng lo, có chồng giàu thế còn sợ gì, đột nhiên "phụt" một cái phun vụn bánh bao ra ngoài, la thất thanh:” Chị, chị xem kìa.”
Là Phí Sĩ Thanh, mặc áo bệnh nhân, nhận hoa tươi, có điều hình tượng chẳng ra làm sao, đầu băng bó chằng chịt, Dương Hồng Hạnh vội bật loa to lên.
“ ... Sáng sóm hôm nay, bí thư thành ủy Lưu và các lãnh đạo liên quản của chính phủ, chính pháp ủy, công an đã tới bệnh viện số hai thăm quần chúng bị thương. Theo như điều tra, khi sự kiện phát sinh, một dân cảnh của cục công an và một công vụ viên của cục môi trường huyện Ô Long đi ngang quả, hai người nhanh chóng báo cảnh sát, đồng thời dũng cảm đứng ra ngăn cản hành vi phạm pháp ...”
“ Cái gì, Phí Béo mà dám dũng cảm làm việc nghĩa á? Không thể nào, nói anh ta đi hôi của bị quần chúng phát hiện đánh cho còn đáng tin hơn ấy.” Lương Vũ Vân nuốt ực miếng bánh bao lớn xuống, suýt nghẹn:
Dương Hồng Hạnh thì miệng há cả rằ, ai không biết chứ cô lạ gì, tên béo này tham ăn lười làm đã đành, nhân phẩm cũng không ra sao, cô không nói chứ thực sự không thích chồng mình giao du quá nhiều, nghĩ tới đó sực tỉnh:” Hỏng rồi, vậy chồng chị thì sao, anh ấy cả đêm không về, té ra anh ấy dính vào chuyện này à?”
Nói rồi vội ra phòng khách tìm điện thoại, bấm một cái được ngay, không những được mà tiếng chuông còn ở trong nhà, Lương Vũ Vân men theo âm thanh đi vào phòng ngủ, nén cười chỉ chỉ. Dương Hồng Hạnh vỗ ngực thở phào, rón chân đi vào phòng, người để mình trần ngủ say như chết kia không phải Giản Phàm là ai, hẳn là nửa đêm về không muốn ảnh hưởng tới cô nên lặng lẽ vào nhà, cô nhẹ nhàng đắp chăn lên cho chồng, thấy quần áo bẩn vứt bừa trên ghế, nhặt lên rồi đi ra ngoài.
“ Đi đâu mà bẩn thành thế này ... A, không phải anh ấy ở hiện trường giải tỏa chứ?” Lương Vũ Vân nhìn quẩn áo phán đoán, Dương Hồng Hạnh khẽ xuỵt một tiếng ra hiệu yên tĩnh, sự quản tâm này làm Lương Vũ Vân không vui, phụng phịu nói:” Đi làm đây, không chơi với chị nữa, sau này không tới nữa, chồng vừa về là ném em quả một bên, quả cầu rút ván.”
Có chút ghen tỵ bỏ đi, Dương Hồng Hạnh không giữ nhìn sắc khả năng còn có mưa gọi Lương Vũ Vân đưa cho cái ô, quảy về sờ túi quần Giản Phàm, lấy ra di động, ví tiền, chìa khóa, định đem đi giặt, đột nhiên "á" một tiếng ôm bụng, đau nhưng cười hạnh phúc.
Ngày mới bắt đầu, cách ngày tháng một nhà ba người không xâ nữa.
Đi là khôn, ở đó vợ chồng nó bán cơm chó cho suốt ngày.