Cùng buổi sáng đó tầng cao nhất tòa nhà Phú Sĩ Tiệp có người đang xem tin tức, có người nói tin trong nước chẳng có gì đáng xem, tin nước ngoài là phản ánh thực tế, tin trong nước phản ánh ý tứ lãnh đạo, lời đó hơi cực đoan, có điều người nói câu đó chẳng quả không hiểu tình hình trong nước thôi, nếu hiểu ý lãnh đạo thậm chí có thể nhìn sâu hơn vào sự việc.
Ví như Giản Hoài Ngọc là người hiểu được, lần này hạng mục Thụy Phong Uyển gặp tai ương rồi, khi xảy ra sự cố ông ta lập tức phái trợ lý Lôi dẫn người tới hiện trường, nhưng cảnh sát phong tỏa nên không thấy gì, quần chúng kích động. Không ngờ tới sáng mọi chuyện lắng xuống đột ngột, tiếp đó là tin tức nhiều lãnh đạo đi làm màu như thế, Giản Hoài Ngọc ngạc nhiên, vì sao lãnh đạo lại đường hoàng đứng rằ, chứ không phải né né tránh tránh như trước, sau khi đưa tin truy nã liền vỡ lẽ.
Chẳng quả là di chuyển tầm nhìn công chúng thôi, một người dân bị đánh chết, còn là công nhân vệ sinh tầng thấp nhất, quần thể yếu ớt này khơi lên phẫn nộ đồng tình của đám đông, mà sự phẫn nộ này hướng vào hung thủ và cty giải tỏa, cùng lắm có thêm nhà khai phát, còn chính phủ ký giấy bán đất kiếm tiền thì không liên quản.
“ Trị tận gốc? Đúng là ăn cắp còn la làng.” Nghe phát thanh viên nói lãnh đạo tương quản tuyên bố trị tận gốc vấn đề, Giản Hoài Ngọc tắt TV, lòng có chút phiền loạn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ dừng lại, đứng trên cao nhìn xuống thành phố, làm người ta có cảm giác thành tựu và tự tin:
Mặc dù mảnh đất đó vẫn của Giản thị, mặc dù hạng mục cuối cùng vẫn khởi công, nhưng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, có chút lo lắng. Thị trường này lợi nhuận kinh người, có điều sau lưng đầy nguy cơ, bất cần một chút bị đàn sòi xung quảnh nhảy vào xâu xé, thêm vào tính không ổn định của chính phủ, dù nhà khai phát cũng như đi trên băng mỏng.
Tiếng gõ cửa lặp lại mấy lần Giản Hoài Ngọc mới sực tỉnh, quảy về ghế chủ tịch mới nói mời vào, đợi trợ lý Lôi đi tới trước bàn, trực tiếp hỏi: “ Thế nào rồi?”
“ Tôi chuyên môn chạy tới chính phủ khu, không gặp được ai, khu trưởng bí thư đều không có mặt, nghe nói đang họp khẩn ... Dù sao đây là sự kiện mẫn cảm, khoảng thời gian này tìm họ cũng vô ích.” Lôi Hàm Dương có chút tiều tụy vì cả đêm không ngủ:
“ Vậy công ty giải tỏa thì sao?”
“ Cũng không tìm thấy giám đốc Triệu, tôi tới nơi thì công an đang điều tra.”
Giản Hoài Nghĩ cười coi thường:
“ Trốn cái gì, trốn được sao? Huống hồ căn bản không cần trốn, chỉ cần không phải công nhân trong hợp đồng thì ngày cả trách nhiệm liên đới cũng không có.”
Lôi Hàm Dương cẩn thận nói: “ Chủ tịch, tôi đã liên hệ với ĐTH, họ nói muốn phỏng vấn công ty chúng tắ, tôi không đồng ý, nói chủ tịch đã về được rồi.”
“ Làm đúng lắm, lúc này ít lộ diện là hơn, hạng mục này tạm gác đó, đợi phong ba quả rồi hẵng tính, lấy kế hoạch quý ba cho tôi xem, mấy ngày tới tôi sẽ ở nhà, có chuyện gì cậu xử lý thay tôi ... Còn chuyện tìm người ra sao?” Giản Hoài Ngọc đứng lên rồi mới nhớ ra còn việc chưa an bài:
“ Có tin tức xác thực, nhưng thành phố đông dân như thế, muốn tìm sẽ tốn không ít công, tôi đã liên hệ với cô Tằng, cô ấy nói hôm nay sẽ cùng nhân viên cục công an mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“ Được, chuyện khác có thể chậm, chuyện này phải tranh thủ.”
Lôi Hàm Dương mở cửa cho ông chủ, đi theo tới tận xe, nhìn xe đi rồi tảng đá trong lòng mới bỏ xuống, cứ nghĩ ông chủ biết hạng mục bị gác lại sẽ nổi trận lôi đình, có điều nhìn vẻ trấn định này, hẳn đã có cân nhắc.
Trên đường về công ty bấm điện thoại:” Tằng Nam, chuyện tìm kiếm rốt cuộc có đáng tin không, tôi báo cáo với ông chủ rồi, đã sai mấy lần, còn sai nữa tôi mất bát cơm .. Cái gì, muốn tôi giúp? Giúp gì ... Tiêu thụ thị chân giò sao, cô đùa tôi à?”
“ Ai đùa với anh, tôi hiện giờ là cổ đông của công ty chế biến thịt ngâm, sản phầm của chúng tôi vừa ra thị trường, nói không chừng thời gian nữa cung không đủ cầu, anh muốn cũng không có ... Có đồng ý không? Không đồng ý cẩn thận tôi bãi công Ha ha, được rồi, tội tặng cho một xe trước, sau này công nhân trong nhà mày của anh buổi trưa ăn cái này đấy ...” Tằng Nam cười cúp điện thoại, ép được Lôi Hàm Dương đồng ý liền an bài xe đưa tới nhà ăn của nhà máy Phú Sĩ Tiệp, sau đó nhìn hai anh em họ Tương miễn cưỡng ngồi đó mỉm cười, an ủi:” Đừng lo, vừa bắt đầu, thị trường chưa mở ra thôi ... Tôi có cách hay lắm, Giản Phàm bán cơm hộp nhiều như thế, ép anh ấy muả, không mua không được.”
Tương Cửu Đỉnh cười có hơi đắng, hôm nay vừa mở cuộc họp tiếp thị, hơn mười nhân viên tiếp thị được tuyển dụng đem về đống tin tức không tốt, vấn đề đầu tiên là chuẩn nhập hàng của siêu thị, danh mục chi phí phức tạp, nào là phí giá hàng, phí địa điểm, trả hết chỗ phí đó thì còn gì là lãi nữa. Khách hàng lớn bắt nạn cửa hàng nhỏ, cửa hàng lớn thì bắt nạt khách hàng nhỏ, mà bất kể là cửa hàng hay khách đều bắt nạt nhà cung ứng, huống hồ các loại thịt đóng gói trên cả nước có ngàn vạn, Đại Nguyên vốn là nơi truyền thống ăn thịt, có mười mấy thương hiệu rồi, ai nể mặt Cửu Đỉnh vô danh tiểu tốt.
Đương nhiên rồi, nhận thức thương hiệu là một quá trình tương đối dài, ở mặt này Tương Cửu Đỉnh tỏ ra rất rộng lượng cổ vũ nhân viên tiếp thị một phen, Tằng Nam bồi tiếp Tương Địch Giai nghe một nửa cuộc họp gọi cú điện thoại cổ quái.
Tương Cửu Đỉnh nhớ ra một chuyện: “ Tôi gặp cậu ấy sáng nay đấy, toàn thân bẩn thỉu, nửa đêm còn gọi tôi dậy bố trí hộ giải tỏa gì đó.”
“ Chuyện đó à, ăn no rửng mỡ ấy mà, người ta giải tỏa, họ đi ngăn cản, tôi vừa mới ở bệnh viện về, chúng tôi cùng đi Ô Long tìm người, 4 thì gục mất 2, có một tên béo, chị Tương nhớ không ... Bị đánh thành đầu heo luôn ... Sáng nghe tin thấy ghê lắm, còn đánh chết cả công nhân vệ sinh.” Tằng Nam giọng rùng rợn, anh em họ Tương không tỏ ra mấy hứng thú, chỉ có Tương Địch Giai khi anh trai nhắc tới Giản Phàm mí mắt hơi giật nhẹ, sau đó giữ nụ cười bình thản.
Trò chuyện thêm một lúc, Tương Địch Giai lục túi đi vào chuyện chính, đưa tấm chi phiếu đã ký tên cho Tương Cửu Đỉnh, hắn ngượng ngùng nhận lấy: “ Cám ơn cô, còn chưa chia hoa hồng đã phải vay tiền cô, đợi một thời gian khi khoản vay được cấp, tôi lập tức trả cô.”
Hôm nay tới đây chính là vì chuyện này, có điều Tằng Nam thản nhiên, Lý Uy để lại cho cô công ty lớn như vậy, cô lại một thân một mình không thân không thích, tích lũy hơn năm năm trời, tấm séc 400 vạn này với cô chẳng phải to tát: “ Được rồi, mau mau nghĩ cách bán thứ anh sản xuất đi, tôi nói này chàng du học sinh nước ngoài, sao anh nghĩ tới khai trương vào mùa hè, đúng cái mùa tiêu thụ ảm đạm nhất vậy, giờ bán không được mới đi nghĩ nguyên nhân ...”
“ Tiếp nhận phê bình, hai người nói chuyện đi nhé, tôi và kế toàn đi một chuyến.” Tương Cửu Đỉnh chắp tấy một cái, vội vàng cầm chi phiếu đi:
Đợi anh trai đi rồi, Tương Địch Giai mới cười ảm đạm lên tiếng: “ May mà có em, chị không biết phải cám ơn em ra sao.”
“ Ê, hai người có phiền không thế, lại chẳng phải mới quen nhau một hai ngày, cứ cám ơn suốt, nghe chẳng thoải mái gì cả.” Tằng Nam hết sức phóng khoáng đi tới khoác tấy Tương Địch Giai, hai cô gái đi ra khỏi phòng hội nghị: