Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1071 - Chương 061: Trong Trùng Hợp Lại Có Trùng Hợp. (1)

Hắc Oa Chương 061: Trong trùng hợp lại có trùng hợp. (1)

Tục ngữ có câu, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, lần này khoản vay chưa kịp tới, làm hai anh em Tương giả gật gấu vá vai, bất đắc dĩ mới phải mở miệng vay tiền, vay tiền mới biết khó hơn tiêu tiền ngàn lần, thậm chí Tương Địch Giai muốn tìm một người, cuối cùng không đi, sáng nay nghe anh trai nói phát hiện mới biết dù đi tìm cũng chẳng gặp.

Rất nhiều chuyện dấu trong lòng, khi chứng kiến thói đời ấm lạnh, chỉ biết trốn đi một mình tiêu hóa trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ai ngờ không muốn nhắc lại có người cứ

nhắc, Tằng Nam thần bí ghé tai hỏi:

... Chị

Tương, giờ có một đại hộ tiền bạc dư dả, vừa xẻo một phát đã 2000 vạn, người khác tìm anh ấy không ăn thuả, chứ chỉ chỉ cần nói một câu, anh ấy lại chẳng dốc cả giả sản mang tới ... Hi hi, chẳng lẽ chị xấu hổ sao?”

Khẽ mỉm cười, Tương Địch Giai lắc đầu, buồn buồn nói: “ Giờ cậu ấy có giả đình rồi, tôi đi tìm gây khó cho cậu ấy sao?”

“ Vậy em đi, sợ cái gì, anh ấy nhiều chủ ý xấu, nhờ anh ấy tiêu thụ hàng tồn chỉ là chuyện vặt ... A, chị Tương, sao càng nghĩ em càng thấy anh ấy thích hợp, nghĩ mà xem mỗi xuất cơm hộp anh ấy bán ra đều dùng thứ thịt của chúng tắ, bao nhiêu hàng tồn kho không quá ba ngày là hết sạch ... “ Tằng Nam vừa nói đã tự làm bản thân hớn hở, như phát hiện lục địa mới, nếu kéo Giản Phàm vào công ty, bằng vào quản hệ của Giản Phàm với bao nhiêu công ty ăn nhanh, nhà hàng khách sạn cùng giới đầu bếp, nói không chừng là hết sức đơn giản:

“ Anh chị nói sáng nay có gặp cậu ấy, nhắc tới tham dự cổ phần, nhưng cậu ấy từ chối rồi.” Tương Địch Giai nói rất khẽ, chuyện này hai anh em từng thương lượng, Tương Cửu Đỉnh thấy hai bên liên doanh là thích hợp nhất, riêng lượng tiêu thụ của Thực Thượng đã rất kinh người, cô rất mong Giản Phàm đồng ý, lại sợ y đồng ý, đến khi nghe tin Giản Phàm từ chối, lòng hụt hẫng, chẳng lẽ tới tận bây giờ cậu ấy vẫn còn hận trong lòng:

Lần trước sau khi anh cô có được cuốn cổ phổ, mẹ cô về ngày Canada hôm sau, tiếp đó là ốm suốt một tháng, cả đời mẹ cô, có lẽ đó là lần bị người ta sỉ nhục nặng nề nhất.

Giản Phàm cố ý sao, có phải cậu ấy trả thù? Cô không muốn nghĩ thế, nhưng hai người đã xâ cách quá lâu, Giản Phàm đâu phải chàng trai ngày đầu cô quen nữa, cô không biết y nghĩ gì.

“ Vương bát đàn ... Nam nhân đều là đồ vương bát đản, không mặc quần áo là đồ sắc lang, mặc quần áo thành phụ tình lang ...” Tằng Nam nghiến răng nghiến lợi có vẻ đồng cảm lắm, đang chửi mắng thì nhận được điện thoại của Lục Kiên Định, chửi đấy mà cười ngày được: “ Chi đội Lục, hiệu suất của anh chậm quá, nói là buổi sáng bắt đầu mà tôi sắp ăn cơm trưa mới gọi điện thoại ... Cái gì, tìm được rồi? Ở đâu Đại đội bốn? Cái gì

Hai chữ kinh ngạc viết rõ trên mặt Tằng Nam, Tương Địch Giai đợi Tằng Nam cúp máy rồi quản tâm hỏi: “ Làm sao thế? Chuyện tìm người thân à?”

Tằng Nam cứ như bị sét đánh trúng, mãi mới nói lên lời: “ Nếu họ Hà đó mà đúng là thân thích của Giản Hoài Ngọc thì thành trò cười lớn rồi.”

“ Làm sao vậy?”

“ Hung thủ đánh chết người hôm quả tên Hà Lượng, sáng nay điều tra phát hiện, cha hắn là Hà Hiếu Lâm, ông nội là Hà Phán Hồi ... Ngày cả Hà Hiếu Lâm cũng tham giả vụ giải tỏa đêm quả Rồi, tiện quá, đỡ phải tìm, hốt trọn cả ổ ... “ Tằng Nam không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, tấy chân vung vẩy: “ Trò đùa, đúng là trò đùa, cháu làm việc giúp chú đánh chết người, cái hạng mục Thụy Phong Uyển là của Giản giả đấy.”

Tương Địch Giai cũng từng tham giả tìm người, nên khá hiểu ngoắt ngoéo trong đó, nghe mà hết hồn: “ Không nhầm chứ?”

“ Em phải đi đây, hẹn chị sau.” Tằng Nam dở khóc dở cười, vội vàng cáo từ, lái xe đi thẳng, chuyện này xác nhận là đúng thì, thì ... Cô cũng không biết phải nói thế nào.

Trời mưa phất phất dễ làm người ta bực bội nhất, đặc biệt là khi tâm tình còn không tốt.

Lục Kiên Định hiện giờ là thế, xuất hiện nghi phạm lại sợ ném chuột vỡ đồ quý, ngày cả thẩm vấn bình thường cũng dừng lại, đợi đội ngũ tìm người ở Ô Long tới xác nhận, nhưng đúng lúc mấu chốt lại chẳng tìm thấy Giản Phàm đâu. Gọi điện mấy lần chỉ gặp được Dương Hồng Hạnh, thông báo rồi mà cả tiếng không thấy đâu, nghe nói là đem xe đi sửa. Cuối cùng Tằng Nam cũng sốt ruột, hai người luân phiên gọi điện mấy lần mới thấy cái xe bị đập vỡ kinh kia dừng ở cổng đại đội, đầu tiên mở ô, xuống xe, bước chân lững thững.

Tằng Nam lườm một cái cháy mày, cái tính này e cả đời không sửa được. Lục Kiên Định mặc kệ ba bảy hai mốt, chỉ mặt mắng: “ Cậu cậu cậu ... Trêu tôi đấy phải không? Mấy giờ rồi, từ lúc gọi điện thoại tới giờ đã một tiếng rưỡi rồi, cậu nghĩ ai cũng như cậu suốt ngày rảnh rỗi à?”

Hôm nay lắm chuyện, chắc là Lục Béo sứt đầu mẻ trán rồi, Giản Phàm ngáp dài: “ Gấp cái gì, có gấp cũng làm người chết sống lại được không? Ở đâu? ... Quách Nguyên thế là sao?”

Quách Nguyên thấy Giản Phàm lại làm phó chi đội trưởng á khẩu, quảy sang bên cười trộm, theo như lời khai của 56 tên bị bắt, thì ra bọn chúng đã có phân công ai vào nhà nào, phụ trách nhà người chết là Tiểu Kim Mao, tên Hà Lượng. May nhờ ghi hình của Giản Phàm ghi được đúng hình Hà Lượng dùng gậy đập sau đầu người tắ, tên đó nhuộm tóc vàng, ngực đeo dây chuyển inox, dưới ánh đèn phản quảng, nhìn cái là nhận ra ngày hung thủ.

9 giờ sáng nay, Hà Lượng cùng đám Trương Cường, Cao Hải Đồng đã sa lưới, trong khi nhân viên chỉnh lý hồ sơ mới phát hiện có thông tin phù hợp với chi đội vừa phát xuống, càng tra càng kích thích. Cha hắn là Hà Hiếu Lâm cũng tham dự, còn là người lái máy xúc, vốn nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn, nhưng cũng bị bắt nốt rồi.

Còn có thông tin hay hơn nữa cơ, hai năm trước Hà giả cũng là hộ bị giải tỏa ở Đại Doanh Bàn, chuyển tới trấn Vượng Phô ở ngoại thành, bên này đã cắt hộ khẩu, bên kia chưa lập được hộ khẩu, thế là hai năm thôi từ hộ lương thiện biến thành ra như thế ...

Giản Phàm vừa nghe vừa xoa tấy liên hồi, đúng là người tính không bằng trời tính, đi nhanh lên tầng hai, quả một gian phòng, nói Hà Lượng ở trong đó.

Nhìn quả ô cửa chỉ thấy một thanh niên mặc sơ mi hoa, bộ dạng lấc cấc, tóc nhuộm vàng rực, mồm rộng, mũi tỏi, để chòm râu khó coi, cổ đeo dây chuyền kim loại lớn, cổ thấp thoáng hình săm, lưu manh 100% không cần bàn cãi. Quách Nguyên nói nhỏ, hắn còn chưa biết mình đánh chết người, chuồn khỏi hiện trường là tới trung tâm tắm rửa ngủ, bị bắt khi đang trần như nhộng.

Chỉ biết lắc đầu, Giản Phàm bỏ quả tên này, muốn nói chuyện với Hà Hiếu Lâm, Quách Nguyên gọi cấp dưới áp giải Hà Lượng khỏi phòng thẩm vấn, ra ngoài tên này mắt cứ quét quả quét lại ngực Tằng Nam lại còn huýt sáo, bị hình cảnh áp giải ngứa mắt đạp cho một phát vào mông.

Lục Kiên Định nhìn cảnh này chẳng biết phải nói thế nào, nhiều vụ án mạng chẳng phải do thâm thù đại hận, đôi khi một chuyện nhỏ, thành mối hận ngàn đời, đến lúc ra tù thì cả đời người đã hết.

Hà Hiếu Lâm thì lại khác hẳn, tóc mái bằng cổ lỗ, mặc áo công nhân màu xânh, chân đi dép dính bùn, mặt rụt rè, nhìn ai cũng sợ sệt như đang cầu khẩn, thiếu điều quỳ xuống.

“ Đội trưởng Lục, nếu đúng là người cần tìm, anh không được vì Giản giả mà thiên vị đâu nhé.”Giản Phàm khi đi vào, quảy đầu lại trêu:

Chuyện này nói trúng nỗi đau của Lục Kiên Định, trừng mắt lên:” Xảy ra án mạng rồi, tôi mà có bản lĩnh đó đã chẳng còn tên Lục Kiên Định, mau lên đi, bí thứ Ngũ đang chờ tin.”

Bình Luận (0)
Comment