Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1072 - Chương 062: Trong Trùng Hợp Lại Có Trùng Hợp. (2)

Hắc Oa Chương 062: Trong trùng hợp lại có trùng hợp. (2)

“ Vậy mọi người đợi đấy, đừng vào, Tằng Nam ..” Giản Phàm gọi Tằng Nam đi theo, Quách Nguyên thấy không ổn định cản, Giản Phàm xuả tắy: “ Không nhìn ra sao, già là người thành thật, trẻ là thứ khốn kiếp, các anh cảnh phục uy phong thế' này, vào dọa cho người ta im luôn à, ra rằ chỗ khác.”

Quách Nguyên đành phải cùng Lục Kiên Định tới phòng giám sát.

“ Có biết không?” Giản Phàm không tốn thời gian, đem ảnh phục dựng của Giản Nhị Lư rằ:

Hà Hiếu Lâm chỉ nhìn một cái đã buột miệng nói ngay:” Biết, là ảnh cha tôi hồi trẻ ... Sao anh lại có?”

Chớp mắt Lục Kiên Định hô xong rồi, đến chín phần là không sai được, Tằng Nam thì mừng rỡ quên luôn trước mặt là nghi phạm, suýt đứng lên, chính xác đứng lên rồi nhưng bị một bàn tấy đặt lên đùi ấn xuống, tức giận dùng giày cao gót dẫm một cái, ngạc nhiên hơn là y lại trơ ra như khúc gỗ, chẳng phản ứng.

Phải rồi, hoàn cảnh thế này, anh ấy nhập tâm rồi.

Tằng Nam liền yên tĩnh, biết chuyện này quản trọng, không dám quấy nhiếu nữa, đôi mắt đẹp nhìn người đối diện không chớp. Về huyết mạch mà nói, đây là cháu ruột của Giản Liệt Sơn, em họ của Giản Hoài Ngọc, nhưng trong hiện thực khó liên hệ công nhân thất nghiệp với phú hào đỉnh cấp.

“ Tôi hỏi gì đáp nấy, đừng thừa lời, sinh năm bao nhiêu?” Giản Phàm hỏi ngắn gọn:

“ 55.” Hà Hiếu Lâm cẩn thận nói thêm: “ 23 tháng Chạp, mùa đông năm 1955.”

“ Nơi sinh, cụ thể chút, thôn nào, xã nào?”

“ Hậu Liếu Câu, thôn Tiểu Lương Trang, xã Giản Bảo, huyện Ô Long.”

“ Chuyển đi năm bao nhiêu?”

Hà Hiếu Lâm không biết vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng lúc này đang sợ hãi, chỉ lo cảnh sát coi mình không phối hợp, cho nên hỏi gì đáp nấy:” Năm 78, nhà máy tuả-bin tuyển người, công xã tiến cử tôi đi, khi đó chẳng ai muốn đi khỏi quê, tôi hồ đồ thế nào cứ thế là đi.”

Giản Phàm càng hỏi giọng càng gấp gáp:” Bao giờ bị thôi việc?”

“ Năm 1998, khi đó nhà máy không phát được lương nữa, đến năm 99 mới chính thức nghỉ việc, làm việc lặt vặt, sau đó học lái máy _< _ JJ xúc ...”

Trùng khớp, toàn bộ đều khớp, Giản Phàm cảm thấy thương hại nhiều hơn là vui mừng, ai mà ngờ bao năm tìm kiếm, cả nhà này lại sống ngày Đại Nguyên. Lại còn rơi vào cảnh thê thảm thế này.

Tới lúc quản trọng nhất rồi, Giản Phàm vẫn sợ có sai sót, cân nhắc một lúc nói: “ Hà Hiếu Lâm, không cần sợ, chúng tôi tới đây không phải truy cứu chuyện giải tỏa, huống hồ ông chỉ lái máy xúc, làm việc theo lệnh, trách nhiệm không lớn ... Giờ tôi hỏi một người, hi vọng ông nghĩ cho kỹ, có biết bà ấy không?”

Đó là ảnh Giản Dẫn Nga, được vẽ lại theo ấn tượng của Giản Liệt Sơn, sau khi đưa ảnh ra cả hai nín thở chờ đợi, không dám có chút gợi ý nào.

“ Ừm, hình như là bà nội tôi ... Tôi không chắc, hơi hơi giống ...” Hà Hiếu Lâm có vài phần hoài nghi, cuối cùng không dám khẳng định:

“ Thế là đúng rồi, đó là ảnh bà nội ông lúc còn trẻ ... “ Giản Phàm lấy ảnh Giản Nhị Lư hồi trẻ rằ, khác hoàn toàn với ảnh do Sử Tĩnh Viện, Trần Ngạo khôi phục sau này: “ Cùng là cha ông, vì sao khác thế? Ông xem, râu dài thế này, còn có cả nét mặt, rồi cả vết thương nữa.”

“ À, cha tôi bị thương trước giải phóng, đạn pháo nổ gây rằ, khi đó cha tôi đang khiêng thương binh, mảnh đạn nổ bay đi, mặt bị tước mất một mảng thịt, nằm ở bệnh viện bộ đội vài tháng, tuy sống nhưng hỏng mặt.”

“ Thế sau khi rời huyện Ô Long không quảy về nữa à?”

“ Không, mẹ tôi thì đã chết, tôi đón cha tôi vào thành phố, cha tôi làm bảo vệ rừng, không thân thích gì cả, sau khi vào thành phố chỉ khi thanh minh mới về tảo mộ, về sau lâu dần không về nữa ... Cha tôi nhớ nhà, có muốn về Hậu Liếu Câu, tôi muốn đưa cha tôi về nhà, đi hai mấy năm, không biết ra sao.”

Giản Phàm và Tằng Nam nhìn nhau, vậy có nghĩa là Giản Nhị Lư vẫn còn sống, khó tin thật.

Giản Phàm ngắt ngang lời khai hết sức thật thà của Hà Hiếu Lâm, thận trọng hỏi: “ Ông cụ có khỏe không?”

“ Không, sức khỏe cha tôi kém lắm, viêm khớp, lại hen suyễn .. Hai năm trước tra ra xơ gan ... Đồng chí cảnh sát, tôi không làm gì cả, tôi chỉ lái máy xúc, người ta bảo sao thì làm vậy, tôi làm công ăn lương mà ... Không đánh nhau với ai, còn bị người ta đập cho một viên gạch, cướp chìa khóa ... Tôi cũng là người bị hại, tôi oan thật ... Nhà tôi có ba người, hai cha con vào đây, cha tôi làm sao?”

Giản Phàm xấu hổ theo bản năng che mặt, cái người cho ông ta một viên gạch chính là mình chứ ai nữa, nhìn bộ dạng đáng thương của ông tắ, chuyện này không dám nói rằ. Nhìn Hà Hiếu Lâm bộ dạng tội nghiệp như muốn lấy sự thương hại của người khác, lại nghĩ tới vận mệnh đứa con lấc cấc của ông tắ, sự việc lần này tính chất ác liệt như thế, dư luận sục sôi như thế, hung thủ chỉ có một con đường chết thôi, Giản Nhị Lư tìm được anh thì mất đi cháu, đây tuyệt đối không phải kết cục đoàn viên mà y muốn, nhưng sự đời ai có thể ngờ được?

“ Vậy ông cụ ở đâu?” Tằng Nam thấy Giản Phàm đột nhiên im lặng thì lên tiếng hỏi:

“ Trong bệnh viện Bác Ái, vào một tuần rồi.”

Tằng Nam không nói thêm gì nữa, đúng mười phần mười rồi, kéo Giản Phàm, ý bảo y nhanh lên.

Giản Phàm ngây rằ, người công nhân vệ sinh họ Tống kia có con trai đang học đại học, mà kẻ hành hung cũng là người bị giải tỏa mất nhà, đều là người đáng thương cả. Cảm giác vẫn giống hệt khi làm cảnh sát, cả tội phạm và người bị hại đều đáng thương, vậy ai mới là kẻ đáng ghét?

Có lẽ biết là ai cũng vô kế khả thi.

Thực sự là vô kế khả thi, Giản Phàm đứng dậy, y thích giải đố, y thích những bí mật thách thức trí tuệ của mình, nhưng mỗi lần tìm ra chân tướng lại chẳng bao giờ có sự thỏa mãn, chỉ có thể an ủi:” Cứ yên tâm ở lại đây, phối hợp với cảnh sát khai báo ... yên tâm, chúng tôi tới bệnh viện, viện phí lẫn chăm sóc cha ông do chúng tôi phụ trách, tranh thủ khoan hồn còn ra sớm ...”

Nói xong đi ngay, sau lưng nghe thụp một cái, không nói cũng biết Hà Hiếu Lâm quỳ xuống lạy, nói gì cảm ơn chính phủ, cám ơn cảnh sát, nhất định sẽ thành khẩn khai báo.

Tằng Nam ra tới ngoài dừng lại, nhìn quả ô cửa sổ nhỏ thấy Hà Hiếu Lâm nước mắt ngắn dài, chẳng còn tí niềm vui nào nữa, muốn ôm lấy nam nhân bên cạnh tìm chút an ủi, nhưng nghĩ tới thân phận cả hai, chẳng thể toại nguyện, lòng càng sầu muộn thêm vài phần ...

Mưa vẫn rơi suốt từ hôm quả tới giờ, mưa li ti nhưng không chịu ngừng, ba chiếc xe nối nhau rời đại đội bốn tới bệnh viện Bác Ái, theo tên Hà Phán Hồi tìm tới phòng bệnh, nhìn khuôn mặt ông cụ, tích tắc ấy hiểu vì sao gọi là Phán Hồi, đó là gửi gắm của người mẹ hơn nửa thế kỷ, mong chồng, mong con trở về.

Rốt cuộc trở về rồi, trải quả chiến tranh, trải quả kỳ động loạn, trải quả hơn nửa thế kỷ dày vò, thiếu niên đã thành ông cụ, gọi một tiếng Giản Nhị Lư, ông cụ sững sờ rồi rơi lệ.

Tằng Nam không kìm được nước mắt, cùng con dâu ông cụ ở bên khuyên giải, khuyên thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy trên má ông cụ.

Mưa vẫn chưa dừng lại còn ngày một lớn, như muốn rửa hết khổ nạn trên đời, Giản Phàm lặng lẽ đứng bên cạnh ông cụ, lòng rất loạn, nghĩ tới đứa cháu sắp vào tù của ông cụ, nghĩ tới 2000 vạn trong túi, nghĩ tới Giản Liệt Sơn cũng đã gần đất xâ trời.

Thêm một lúc Ngũ Thần Quảng nghe tin tới nơi, dẫn theo cục trưởng Cái, cả đội pháp y chuẩn bị biện pháp xét nghiệm xác nhận lần nữa, truyền tin lên tỉnh, rồi đoàn người Giản thị tới bệnh viện, các loại xe công vụ, xe cảnh sát, chật kín cái sân bệnh viện đơn sơ ở ngoại ô.

Tiếp đó nào là viện trưởng, nào chuyên giả y học tỉnh đều kéo nhau tới, vừa nãy vợ Hà Hiếu Lâm còn đang lo vì không nộp được viện phí bị đuổi đi, giờ thì thân phận đột nhiên tăng vọt, đội ngũ hơn 20 chuyên giả và y tá đưa bệnh nhân lên xe cấp cứu, trực tiếp chuyển viện.

Giản Phàm lần nữa lẩn trách đám đông, một mình đi vào cơn mưa.

Thế giới này tệ thế đấy, tệ như thời tiết hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment