Công việc là sự lặp đi lặp lại một cách đơn giản và máy móc, đến khi lặp lại đủ nhiều, sẽ dần dần sinh ra tâm lý mất hứng.
Giống như cưới vợ, ngủ từ lúc trẻ trung tươi mát tới khi da nhăn thịt nhão, không chán mới lạ.
Giản Phàm có thể cảm giác được sự chán ngán đó trong đội hình cảnh.
Một ngày hai mươi bốn tiếng thường xuyên nhìn thấy các tổ thực địa thẩm vấn nghi phạm được bắt về, nghi phạm và cảnh sát đều dữ dằn như nhau, đây gọi là lấy ác chống lại cái ác. Mà phòng thẩm vấn, phòng tạm giam thường xuyên nghe tiếng rầm rầm, không đấm bàn thì là đánh người, thấy nhiều rồi, ngày Giản Phàm cũng chẳng lạ nữa. Bảo cảnh sát đừng đánh người còn khó hơn bảo mèo trong thiên hạ đừng ăn vụng, đặc biệt là hình cảnh, bảo họ giảng pháp chế với tội phạm hình sự à, điên.
Nhìn nhìn những cảnh sát lâu năm, mặt ai nấy khắc họa một loại bực tức và phiền chán, có lẽ chán đám tội phạm bắt không hết, hoặc là chán môi trường này, có khi là chán cả bản thân. Ngày nào ngày nào cũng là mấy loại tội ác đó bày trước mắt, nhìn thấy phát chán, sao bọn tội phạm chúng không bày trò mới?
Trong đám người phiền chán đó, Giản Phàm thuộc loại không biến chán, đám người thực địa này thực không biết nói thế nào nữa, cơ bản là bình thường chẳng thấy mặt, thi thoảng quảy về, bất kể là ban ngày hay nửa đêm, ăn xong là lăn ra ngủ, thi thoảng một hai người tỉnh táo thì mở mồm ra chửi bới tục tĩu, chẳng có chút dáng vẻ nào của cảnh sát nhân dân.
Đáng ghét nhất là chân đám này, cởi giày ra còn đáng sợ hơn cả bom khí độc, quần áo thì cách mấy mét đã ngửi thấy mùi. Giản Phàm vốn thích sạch sẽ ngăn nắp vì chuyện này tìm đội trưởng lý luận, giảng giải cái hại của việc ăn uống nghỉ ngơi không có quy luật và không chú ý vệ sinh, loại sinh hoạt đó không chỉ tổn hại sức khỏe bản thân mà còn ảnh hưởng tới người khác. Mục đích là đổi phòng, không đổi chứ gì, ngày tới tìm ba chuyến, tìm nhiều tới mức Tần Cao Phong vừa thấy bóng Giản Phàm là gầm lên như hổ: Xéo!
Giản Phàm chạy rồi, có điều đến khi sắc mặt đội trưởng hòa hoãn hơn là y lại quảy về làm phiền, tới Tần Cao Phong cũng không sao chịu nổi, đành thỏa hiệp, trên hội nghị cường điệu vệ sinh cá nhân, và cho Giản Phàm một cái phòng đơn.
Cuộc đời cảnh sát của Giàn Phàm cứ thế diễn rằ, đôi khi cảnh sát nóng nảy hung dữ hơn cả tội phạm, có lúc vất vả tới mức làm người ta thương. Đây là cái nghề nghiệp đặc thù, một cái nghề chịu tội, có đưa cái nghề này lên cao tới mức nào cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu có lựa chọn tốt hơn, nếu có đường kiếm tiền tốt hơn, Giản Phàm tin là hô một cái họ chạy hết.
Ai mà không thích cuộc sống đếm tiền tới chuột rút, nhưng không làm được, đành kiếm tiền tới mức chuột rút thôi.
Không khí chán nản này ít nhiều lây sang cảnh sát thực tập, sau khi quả hưng phấn và kích thích ban đầu, cảm giác bắt đầu giống cảnh sát lâu năm. Tiêu Thành Cương văn hóa không cao, nhưng tố chất không tệ, chủ động xin đi thực địa, một lòng muốn phá án lập công, còn muốn thăng chức đề bạt, nhưng suốt một tháng có tới hai mươi ngày ở ngoài theo dõi một đám bán ma túy lẻ, cuối cùng chẳng bắt được một cọng lông, bọn tội phạm thông minh hơn hắn nhiều.
Tùy Hâm và Hách Lợi Cường tốt nghiệp trường công an, một chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết, một chuyên ngành tâm lý học tội phạm, mỗi lần thẩm vấn đều có mặt, nói là tích lũy kinh nghiệm, nhưng nhìn hồ sơ vụ án cao quá đầu, cả Giản Phàm mệt thay cho họ.
Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh nhà trong thành phố, người ta lại là con cái cán bộ cấp cao trong hệ thống, ai chẳng biết hai bà cô này chẳng ở đây lâu, đều khách khí, vô hình trung giữ khoảng cách.
Giản Phàm làm cảnh sát vài ngày nghe ngóng được toàn hệ thống công an đang đưa ra khẩu hiệu "dốc sức cho tuyến đầu", mục tiêu là cảnh sát tuyến đầu phải chiếm tỉ lệ trên 85%, cho nên dưới hoàn cảnh lớn đó, hai bà cô này mới tới thực tập. Đấy là trong nhà có quản hệ, chứ nếu không phái tới đồn công an đi tuần tra, giữa mùa đông giá rét ra đường làm que kem.
Vì thế Giản Phàm nhanh chóng tìm lại được cân bằng tâm lý và thỏa mãn, trời ơi giữa mùa đông có cái kho súng ấm áp thế này mà ngồi là thiên đường rồi, còn gì nữa mà không thỏa mãn.
Vui mừng hơn nữa là tìm được một vị đồng chí hợp cạ, ai thế? Chính là vị cảnh sát cao tuổi nhất, nhân vật cấp bậc "chú bác" trong đội, Giang Nghĩa Minh, tức bác Giang.
Hôm đó Tần Cao Phong bắt y đi xin lỗi, Giản Phàm sau khi suy nghĩ kỹ càng, thấy đây là cơ hội tốt, xách chai rượu đi tìm bác Giang nhận sai, lại còn ân cần giúp ông ta làm việc.
Khỏi nói, với trình độ của Giản Phàm làm món ăn thì ăn một bữa đủ làm ông ta chấn động.
Một già một trẻ tối đó làm vài món nhắm uống rượu, thấy Giản Phàm uống mà mặt không đổi sắc, càng coi là tri kỷ. Ba ngày sau, ông già nhìn thấy Giản Phàm miệng ngọt, chân tấy nhanh nhẹn, chăm chỉ chịu khó, còn vui hơn thấy con trai. Trò chuyện vài lần mới biết ông già làm cảnh sát từ thời
đập nát công kiểm pháp", chi đội trưởng còn
là đồ đệ của ông tắ. Trần Thập Toàn cũng từng là nhân vật có tiếng, là tấy thiện xạ ở lực lượng vũ cảnh tỉnh thành, nhưng sau khi trúng một phát súng thì thành xạ thủ hết thời, lui về đội hình cảnh trông kho súng, cũng là vãn bối của ông già. Còn Tần Cao Phong trong mắt Giản Phàm hung ác đáng sợ, với ông già là thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch.
Thế là Giản Phàm nhặt được chí bảo, lợi ích thiết thực tới ngay, vốn tiền cơm trong đơn vị không cao, giờ y khỏi bỏ đồng nào cũng có thể ăn tùy ý. Thậm chí nguyên liệu nấu ăn ở bếp cho y dùng, muốn thử món gì mới thoải mái thử, hết sức thuận tiện, làm xong cùng ông già ăn.
Tất nhiên Giản Phàm không chỉ ăn giỏi, y còn thích làm cơm cho người khác, còn làm miễn phí.
Ngày cả người trong đội cũng phản ánh cơm nước trong đội trước kia vốn không sao nuốt nổi thì giờ ngày càng ngon, người tới ăn ngày một nhiều. Càng làm Giản Phàm vui hơn nữa là, ông già đôi khi hô một tiếng còn hiệu quả hơn Tần Cao Phong, ông già gọi Giản Phàm xuống phụ bếp, Trần Thập Toàn phun một cái rắm cũng không dám.
Dần dà Giản Phàm hiểu rõ chuyện nơi này, hình cảnh chú trọng nhất truyền thống sư đồ, tuổi cao, tư cách lão thành quyết định địa vị, mà thân phận của Giang Nghĩa Minh trong đội ngũ này tương đương Big Boss trong game. Có boss che chở, tất nhiên là mọi chuyện thuận lợi.
Tiểu nhân vật cũng có phép tắc sinh tồn của riêng mình, giống như ngọn cỏ, dù giữa khe đá cũng tìm được sinh cơ.
Bất tri bất giác một tháng trôi quả, Sử Tĩnh Viện liền nhận ra chỗ đặc biệt của Giản Phàm, lúc nào gặp y cũng thấy ăn mặc sạch sẽ gọn gàng thơm tho, tinh thần diện mạo ngời ngời, mỗi ngày thức dậy quét dọn tầng hai sạch sẽ, sau đó tới phòng thể dụng tập luyện nửa tiếng, quả trưa lại đúng giờ lên nóc nhà tắm nắng, nghe nói là lợi sức khỏe.
Chẳng những Giản Phàm quản tâm tới sức khỏe bản thân còn quản tâm tới người khác, có một lần đang tổ chức phân tích vụ án, không ngờ y xông vào phòng, gọi đám cảnh sát đang mặt mày nhăn nhó đi ăn cơm, ân cần niềm nở tới mức không ai nỡ trách mắng và từ chối, Tần Cao Phong thì dở khác dở cười.
Đặc biệt nhất là bác Giang tính khí nóng nảy khó gần coi Giản Phàm như con, đội trưởng Tần mà ai thấy cũng sợ ba phần, Giản Phàm lại chẳng sợ, thường xuyên tóm lấy lý do nào đó ra sức đấu lý, khiến Tần Cao Phong cũng phải chịu.
Đặc biệt là kho vũ khi, nơi đó còn vững chắc hơn nhà giam, cách âm cách nhiệt, ngồi trong đó cảm giác vô cùng bí bách bức bối, không ai chịu nổi trong đó quá lâu, vậy mà Giản Phàm lại hết sức vui vẻ, có lần Sử Tĩnh Viễn tới còn thấy y thổi sáo lau súng, động tác thuần thục vô cùng, ai đến giao súng cũng vui vẻ chào hỏi, khác hẳn Lão Trần khó tính lầm lì.
Người trong đội dần dần tiếp nhận anh chàng cảnh sát nhỏ an lòng với hiện trạng này rồi, so với Tùy Hâm và Hách Lợi Cường thi thoảng lên cơn, than phiền rằng có tài không gặp thời, so với hai bà cô Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh coi mình cao hơn người một bậc không ai muốn gần, hay đám người thực địa nói ba câu là vểnh râu trợn mắt. Giản Phàm vui vẻ lại có phần trẻ người non dạ, dễ dàng được mọi người thích. Pháp y Tạ ngẫu nhiên tới nhà ăn tạm một bữa, sau đó buổi trưa không còn về nhà nữa, thấy Giản Phàm là hiền từ xoa đầu, Giản Phàm lần nào cũng hoảng sợ bỏ chạy, khiến người khác cười không thôi.